Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu không phải vì cuộn tranh trong tay Lục Ly thì Đan Cửu Đăng tuyệt đối sẽ không lấy ra, nhưng cuộn tranh quá mạnh, lãng phí một gốc thần dược cũng đáng giá.
Thần dược nhanh chóng bị luyện hóa, hơi thở của Đan Cửu Đăng càng lúc càng mạnh, vẻ mặt uể oải biến mất, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt trẻ hơn mấy trăm tuổi.
- Đi!
Mới qua hai nén hương, Đan Cửu Đăng đã luyện hóa thần dược xong, hơi thở thoáng chốc đạt đến tình trạng đỉnh cao. Tuy rằng Lục Ly đi trước khoảng hai nén hương, nhưng Đan Cửu Đăng không quan tâm, bởi vì thần dược này còn có thể bổ dưỡng cho hắn trong vòng nửa nén hương, với tốc độ của hắn thì trong nửa nén hương có thể đi rất xa, dễ dàng đuổi theo kịp Lục Ly.
Đúng là Lục Ly đi rất xa, Lục Ly căn bản không quan tâm U Tuyền Thủy tiêu hao bao nhiêu, dù dùng hết thì hắn cũng bất chấp. Sắp mất mạng thì còn để ý mấy thứ đó làm gì?
Ước chừng Lục Ly đã vào khu vực trung tâm Trớ Chú Chi Địa, sương mù màu tím ở đây càng dày, cũng xuất hiện một ít cung điện đổ nát, hẳn là di chỉ của đại giáo kia khi xưa.
Đan Cửu Đăng tạm thời không đuổi theo kịp, Lục Ly như trút được gánh nặng, đi thêm một khoảng cách thì hắn không dám đi nữa. Bởi vì sương mù màu tím ở phía trước chuyển sang màu nâu, phỏng chừng bên trong là khu vực trung tâm nhất. Nếu vào bên trong, rất có thể U Linh Vương vừa đi ra sẽ lập tức trở nên uể oải ủ rũ, đi không nổi.
Lục Ly thu U Linh Vương vào, luyện hóa thần dược, hắn suy nghĩ một hồi rồi hỏi thăm Huyết Linh Nhi:
“Thánh Hoàng Chi Nữ có thể luyện hóa thần dược không? Hoặc là cắn nuốt một ít U Tuyền Thủy?”
Nếu Thánh Hoàng Chi Nữ có thể nhanh chóng khôi phục thì khả năng tự bảo vệ mình ở trong này của Lục Ly sẽ tăng vọt mảng lớn. Thánh Hoàng Chi Nữ là con bài chưa lật lớn nhất của Lục Ly hiện nay.
Thánh Hoàng Chi Nữ nhảy vào U Tuyền Trì, nhưng hấp thu vài ngụm không có bất cứ hiệu quả, Lục Ly lấy ra một gốc thần dược đưa cho nàng, Thánh Hoàng Chi Nữ trực tiếp ăn vào, rất nhanh Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
“Chủ nhân, có hiệu quả, lực lượng sinh mệnh đang khôi phục. Còn loại thần dược khôi phục lực lượng sinh mệnh như vậy không? Đưa nhiều chút.”
Lục Ly không có nhiều loại thần dược này, hắn lục tìm, ném hết bảy, tám trăm gốc thần dược còn lại cho Thánh Hoàng Chi Nữ. Nàng ăn từng gốc thần dược, trên người chậm rãi tỏa ra hơi thở sinh mệnh mờ nhạt.
- Cái này...
Lục Ly hơi kinh ngạc, Thánh Hoàng Chi Nữ không biết đã chết bao nhiêu vạn năm, cơ thể không có một chút hơi thở sinh mệnh, giống như là một con rối, một bộ thây khô. Giờ phút này luyện hóa một ít thần dược mà tỏa ra hơi thở sinh mệnh mờ nhạt?
Không chỉ riêng là hơi thở sinh mệnh, hơi thở của Thánh Hoàng Chi Nữ cũng khôi phục lại, những thần dược này rõ ràng có tác dụng, có thể giúp Thánh Hoàng Chi Nữ khôi phục sức chiến đấu.
- Lại cho ngươi một ít dược chữa thương!
Lục Ly lấy ra rất nhiều dược chữa thương ném qua, hắn không có nhiều thần dược khôi phục lực lượng sinh mệnh, nhưng có hàng đống dược chữa thương. Trước đó có La Sát Cung, sau đó là Doãn gia đều cho hắn rất nhiều loại đan dược này, cơ hồ dùng không hết.
Huyết Linh Nhi nhanh chóng truyền âm:
“Cũng có thể khôi phục!”
Lục Ly mừng rỡ, Thánh Hoàng Chi Nữ khôi phục sức chiến đấu thì năng lực tự bảo vệ bản thân của hắn càng mạnh lên. Dù Đan Cửu Đăng đuổi theo cũng không sợ, lúc này chắc chắn Đan Cửu Đăng đã rất suy yếu, chưa chắc đánh lại Thánh Hoàng Chi Nữ.
Lục Ly yên lòng, mặc kệ Thánh Hoàng Chi Nữ, một người ung dung luyện hóa thần dược khôi phục tình trạng vết thương, chỉ cần lành vết thương thì hắn có thể phi độ hư không trong chỗ này bỏ chạy.
Lục Ly suy nghĩ nhiều.
Qua nửa nén hương, phía sau chợt vang lên tiếng xé gió, hơn nữa tốc độ phi thường nhanh, thần niệm của Lục Ly quét qua, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì khí thế của Đan Cửu Đăng ở đỉnh cao, cho Lục Ly cảm giác giống như là một vị sát thần, từ khí thế đó hắn đoán Đan Cửu Đăng một chiêu là có thể giết hắn.
“Chắc chắn cắn dược!”
Trong lòng Lục Ly kết luận, đầu óc của hắn chuyển động, không có bất cứ do dự thả U Linh Vương ra. U Linh Vương bắt lấy Thiên Ly Châu lao vào sương mù màu nâu dày đặc.
Lục Ly là loại người thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, muốn hắn khoanh tay chịu chết, trở thành tù nhân của Phượng Hậu? Vậy chẳng bằng chết cho rồi. Ở Nhị Trọng Thiên, Đại Ma Vương vả mặt Phượng Hậu, tuy không biết tại sao Phượng Hậu không đi gây sự với Đại Ma Vương, nhưng Lục Ly tin tưởng nếu rơi vào tay Phượng Hậu thì chắc chắn hắn sẽ sống không bằng chết.
Vèo!
U Linh Vương cầm lấy Thiên Ly Châu lao vào sương mù màu nâu dày đặc, tốc độ của U Linh Vương lên đến đỉnh cao, thoáng chốc xông vào mấy nghìn dặm, nhưng hơi thở trên người trở nên cực kỳ uể oải, đi không nổi.
- A...
Đan Cửu Đăng ngừng lại bên ngoài sương mù màu nâu dày đặc, có chút chần chừ do dự. Đan Cửu Đăng hiểu rất rõ Trớ Chú Chi Địa, khu vực sương mù màu nâu dày đặc là vị trí trung tâm nhất, dù là cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng không muốn đi vào, nếu ở lâu bên trong thì cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng không ra được.
Mấy nghìn năm trước, có một cường giả cấp Lĩnh Chủ không tin điều này, muốn đi vào tìm kiếm kho báu trong thánh địa đại giáo này, cuối cùng vào khu vực sương mù màu nâu dày đặc rồi không đi ra nữa.
- Đi!
Chần chừ hai giây, cuối cùng Đan Cửu Đăng cắn răng làm ra quyết định, làm liều vì cuộn tranh kia, nếu có thể lấy được nó thì mạo hiểm cũng đáng giá.
Sau khi lấy được cuộn tranh đó, Đan Cửu Đăng cảm giác dựa vào tốc độ của hắn cùng báu vật này, hắn thậm chí có thể đánh với cường giả Lĩnh Chủ. Hắn sống lâu như vậy, không có mong muốn gì khác, chỉ có khát vọng về sức chiến đấu cường đại là cực kỳ mãnh liệt.
- Chỉ cần truy sát tạp chủng kia, lập tức phát ra sát chiêu mạnh nhất giết hắn!
Mắt Đan Cửu Đăng lộ ra sát ý, tuy rằng Phượng Hậu nói rõ muốn người sống, nhưng cục diện như vậy, hắn đã bất chấp, làm thịt trước rồi khi về tạ tội với Phượng Hậu sau.