Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cường giả cấp Lĩnh Chủ, còn là cường giả cấp Lĩnh Chủ của Đan gia!
Bình thường không ai dám trêu chọc Đại Đế gia tộc, cho dù ngẫu nhiên có xích mích đôi chút cũng sẽ không xảy ra tình huống cường giả chết, càng miễn bàn là cường giả cấp Lĩnh Chủ của Đại Đế gia tộc.
Đây cũng là chỗ mạnh của Đại Đế gia tộc, bởi vì có Đại Đế tồn tại, hầu như không ai dám chọc vào gia tộc này. Đại Đế gia tộc sẽ chiếm cứ một mảnh địa bàn rất lớn, có tài nguyên vô tận. Quanh năm suốt tháng tích lũy, cường giả của gia tộc này không chết, thế hệ trẻ không ngừng lớn lên, cường giả càng lúc càng nhiều.
Bây giờ Đan gia uy danh lừng lẫy trên Thần Phong đại lục chẳng những bị người khiêu chiến, còn khiến Đan gia tổn thất một cường giả cấp Lĩnh Chủ, việc lớn như vậy sao có thể không dẫn tới náo động?
Ba ngày sau, tộc trưởng Đan gia đến bên ngoài Trớ Chú Chi Địa, hỏi thăm rõ vụ việc, dạo một vòng Trớ Chú Chi Địa, trấn an tộc trưởng Trần gia, theo sau mang người trở lại.
Trớ Chú Chi Địa đã tan hoang như vậy, đám người Tửu Lão chết rồi, chắc chắn Lục Ly không sống được. Tộc trưởng Đan gia có thể nói cái gì? Chỉ có thể tự nhận xui xẻo, trở lại thỉnh tội với Phượng Hậu.
Sau khi trở về, tộc trưởng Đan gia đi Phượng cung, không ngờ Phượng Hậu không ở. Phượng Hậu để lại lời nhắn cho thị nữ, bảo rằng đi cùng Đại Đế khác tra xét một hiểm địa.
Tộc trưởng Đan gia nghĩ tới nghĩ lui tuyên bố một thông cáo, nói rằng đám người Tửu Lão truy sát Lục Ly, tuy rằng đánh chết Lục Ly nhưng sơ sẩy kích phát thần văn của Trớ Chú Chi Địa, khiến Trớ Chú Chi Địa tự bạo.
Không thể giấu cái chết của Tửu Lão, vậy chẳng bằng rộng rãi thừa nhận, như vậy còn có thể cứu vãn một ít danh dự. Cũng chứng minh cái chết của nhóm Tửu Lão không phải do Lục Ly, mà là thần văn của Trớ Chú Chi Địa tự bạo.
Tin tức truyền ra, Thần Phong đại lục dần bình ổn, Trớ Chú Chi Địa dù gì là một trong ba tuyệt địa của Thần Phong đại lục, thần văn tự bạo khiến một cường giả cấp Lĩnh Chủ chết cũng dễ hiểu.
- Võ giả nhỏ kia may mắn thật, có cường giả cấp Lĩnh Chủ chôn cùng!
Nhiều nơi có phát ngôn như vậy, không ai cho rằng Lục Ly còn sống. Trớ Chú Chi Địa tự bạo khủng bố như thế, cường giả cấp Lĩnh Chủ đã chết thì sao Lục Ly sống nổi?
...
Trên thực tế, Lục Ly... Còn sống!
Nhưng lúc này hắn sống mà khó chịu còn hơn chết. Lục Ly ở trong một dãy núi lớn mạn bắc Thần Phong đại lục, đã ngất xỉu, cả người đẫm máu. Đứt một tay, gãy một tay, xương hai chân cũng nứt vỡ, toàn thân không có vài khúc xương nguyên vẹn.
Lục Ly giống như con giun không xương nằm sấp trên núi lớn, có hai con mãnh thú đang cắn xé máu thịt của hắn. Nếu không phải thân thể của hắn đủ mạnh, hai con mãnh thú này chỉ là loạì mãnh thú bình thường thì hắn đã sớm thành thức ăn trong bụng mãnh thú.
Trước khi Trớ Chú Chi Địa tự bạo, không gian quả nhiên bị cởi bỏ giam cầm, Lục Ly thành công hư không vẽ trận phi độ hư không trốn chạy. Nhưng mới đi vào không bao lâu, cửa nhỏ màu vàng còn chưa đóng kín, không gian từng mảnh bị xé rách, hắn bị cưỡng bức văng ra.
Lục Ly vốn đã rất yếu, lại bị sức mạnh không gian xé rách thêm lần nữa, tự nhiên bị tổn hại nặng, sau khi rớt xuống thì không biết trời trăng. May mắn xung quanh không có mãnh thú cường đại, Lục Ly không rớt vào trong thành, nếu không giờ phút này hắn đã chết.
- Grào grào!
Răng của hai con mãnh thú không ngừng cắn xé hai chân và cánh tay của Lục Ly, tiếc rằng cơ thể của hắn quá mạnh, chúng nó cảm giác như đang cắn hàn thiết, cắn không đứt được. Hai con mãnh thú không chịu buông bỏ, chỉ có thể không ngừng gào thét, muốn gọi đồng bạn lại đây.
Vù vù vù!
Nhiều mãnh thú ở lân cận vọt tới, vây quanh Lục Ly. Hình thể của đám mãnh thú này không quá to, mười mấy con mãnh thú vây quanh cắn xé Lục Ly, kết cục vẫn như cũ.
- Grào grào!
Bầy mãnh thú không cắn được, chỉ có thể tiếp tục gào thét, định hấp dẫn càng nhiều mãnh thú lại đây. Bầy mãnh thú này linh trí không cao, cho rằng mình không cắn được thì mời đồng bạn hỗ trợ.
- Gia gia, bên kia có người, thật nhiều mãnh thú cắn người kia!
Giây lát sau, trong núi lớn vang lên giọng nữ rụt rè, giọng nữ tạm dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Gia gia, người kia tội nghiệp quá, gia gia đi cứu hắn được không?
Một lão nhân và một thiếu nữ đi trong núi lớn, hai người đều mặc đồ trắng, đội mũ trắng. Thiếu nữ có đôi mắt to trong veo, tựa đóa sen trắng trên núi tuyết. Ngũ quan của nàng không đặc biệt xuất sắc, nhưng coi như xinh đẹp đáng yêu, hơi thở trên người cực kỳ sạch sẽ, khiến người đặc biệt thoải mái.
Hai ông cháu cõng hai giỏ thảo dược, thực lực của tôn nữ rất thấp, chỉ có cảnh giới Tam Kiếp, lão nhân mạnh hơn một chút, nhưng mới đột phá Tứ Kiếp.
Thực lực không mạnh, nhưng đủ để đối phó những mãnh thú này, nếu không thì hai người cũng không dám lên núi hái thuốc. Lão nhân dùng thần niệm tra xét Lục Ly, có chút do dự, bởi vì Lục Ly bị thương nặng như vậy, khẳng định không phải bị mãnh thú đánh bị thương, nhất định là bị kẻ thù đánh.
Lão nhân là tù trưởng của một bộ lạc gần đó, hắn là người mạnh nhất của bộ lạc. Bộ lạc bọn họ là bộ lạc rất nhỏ yếu, bất kỳ thế lực nào đều có thể tiêu diệt, lỡ như kẻ thù của người này rất mạnh thì sao? Vậy thì sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho bộ lạc bọn họ.
Lục Ly thoạt trông chỉ là Nhị Kiếp đỉnh phong, nhưng trên người bị thương nặng, bầy mãnh thú không xé máu thịt của hắn được, có thể thấy chắc chắn Lục Ly có chỗ nào lạ thường.
- Gia gia!
Tôn nữ nhìn thấy gia gia không nhúc nhích thì ngửa đầu khó hiểu hỏi:
- Chẳng phải lúc bình thường gia gia dạy chúng ta phải có lòng hướng thiện sao? Chúng ta không thể thấy chết không cứu.
Gia gia nhìn vào con mắt thuần khiết của tôn nữ, trầm ngâm giây lát, cuối cùng xông lên trên. Sức chiến đấu của hắn tạm ổn, bầy mãnh thú bị hắn đánh chết hơn phân nửa, mãnh thú còn lại đều chạy trốn.
- Người này bị thương nặng quá!
Tôn nữ đi tới, có chút bất nhẫn nhìn vài lần, theo sau lấy ra đan dược cho Lục Ly ăn vào. Gia gia suy nghĩ một hồi cũng lấy ra một ít thần dược bôi lên cho Lục Ly.