Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Gia gia, chúng ta mang hắn về bộ lạc đi?
Tôn nữ chờ giây lát, có chút bất nhẫn nói:
- Hắn rất tội nghiệp, ở đây sẽ bị mãnh thú ăn.
- Điều này không được!
Gia gia quyết đoán từ chối
- Người này không rõ lai lịch, không thể mang về bộ lạc, lỡ xảy ra chuyện sẽ liên lụy bộ lạc. Nhứ Nhi ngoan, chúng ta chữa thương cho hắn, hắn không chết được.
- Gia gia, nơi này có nhiều mãnh thú như vậy!
Tôn nữ cố chấp nói:
- Hắn hôn mê, ở lại đây lỡ gặp mãnh thú cường đại khác thì sao? Chúng ta không thể thấy chết không cứu, chẳng phải gia gia đã nói cứu một mạng người hơn tạo bảy cấp phù đồ sao?
- Được rồi...
Gia gia suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nỡ để tâm linh thuần khiết của cháu gái bị thế tục ô nhiễm, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Nhưng không thể để lộ người này, chỉ có thể giấu trong mật thất của nhà chúng ta, ngươi cũng không được nói cho bất kỳ ai.
- Vâng!
Tôn nữ vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, hớn hở vì làm một việc tốt. Lão nhân thu Lục Ly vào Thần Khí không gian, còn xóa dấu vết xung quanh, thế này mới cấp tốc mang theo tôn nữ rời đi.
Hai người đi nhanh xuống núi, đi hơn hai canh giờ, đến một bộ lạc nhỏ, nguyên bộ lạc chỉ có hơn ba nghìn người, số lượng võ giả không nhiều, lúc bình thường cũng rất ít tiếp xúc với bên ngoài.
- Chào tộc trưởng!
- Nhứ Nhi tiểu tiên nữ về rồi?
- Nhứ Nhi khỏe chứ?
Gia gia cùng tôn nữ rất được hoan nghênh trong bộ lạc. Gia gia là người mạnh nhất bộ lạc, được hết lòng tôn kính, tôn nữ là tiểu công chúa của bộ lạc, mỗi người yêu thương.
Gia gia cùng tôn nữ đi về chỗ ở của mình, đó là một đại thạch bảo, gia gia tiến vào liền mở ra thần văn, đưa Lục Ly vào trong mật thất, Nhứ Nhi cho hắn uống thuốc, chữa thương.
Mấy ngày kế tiếp, gia gia cùng tôn nữ thay phiên chăm sóc Lục Ly, hắn luôn hôn mê, vết thương chậm rãi khép lại. Nhưng bởi vì trong Trớ Chú Chi Địa bị tổn thương căn nguyên sinh mệnh, cho nên khôi phục hơi chậm, hơi thở cực kỳ yếu.
Gia gia lo âu hoảng hốt hơn mười ngày, không có kẻ thù của Lục Ly tìm tới cửa, gia gia hơi yên lòng, chờ Lục Ly lành vết thương sẽ đưa hắn rời đi.
Đến ngày thứ mười tám thì Lục Ly tỉnh lại, sau khi tỉnh, hắn cảm giác toàn thân đau nhức, cơ thể yếu đến mức không mở mắt ra được, nhưng thần niệm của hắn có thể tra xét.
Nhìn lướt qua, hắn phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ kín gió, trong phòng mở ra thần văn, hắn nằm trên giường, trên người đắp thảo dược.
“Có người cứu ta!”
Lục Ly tỉnh ngộ lại, trong lòng thở phào một hơi, hắn nhớ lại tình huống trong Trớ Chú Chi Địa mà thầm sợ. Lục Ly cũng rất vui mừng, hắn bị văng ra nhưng không rớt xuống thành trì gần đó, nếu không thì giờ phút này phỏng chừng hắn đã ở trong địa lao của Đan gia.
Oong!
Lục Ly nghĩ ngợi lung tung giây lát, cấm chế ánh sáng chợt lóe, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp tiến vào. Thật ra thiếu nữ đã phát dục đầy đủ, tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng cũng coi như là thiếu nữ. Nhưng so sánh với tuổi của Lục Ly thì nàng không khác gì cô bé, ước chừng chưa đầy hai mươi tuổi.
- Ôi!
Nhứ Nhi đi vào, cảm ứng hơi thở của Lục Ly biến mạnh, sinh mệnh dồi dào, nhoẻn miệng cười hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi?
Lục Ly miễn cường mở mắt ra, nhìn đôi mắt thuần khiết của cô bé, cố nặn ra một chút nụ cười nói:
- Là nàng đã cứu ta phải không? Đa tạ nàng.
Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp:
- Là ta cùng gia gia mang ngươi từ trên núi xuống, ta tên Liễu Nhứ Nhi, đại ca ca tên gì vậy?
Thiếu nữ thật sự ngây thơ hồn nhiên, Lục Ly vốn muốn báo tên giả, cuối cùng ngẫm nghĩ nói:
- Ta tên Lục Ly, chờ ta lành vết thương nhất định sẽ cảm tạ các ngươi thật hậu hĩnh.
- Không cần đâu.
Liễu Nhứ Nhi cười híp mắt nói:
- Gia gia nói làm việc thiện không phải vì muốn báo đáp, gia gia nói người tốt mới nhận được điều tốt. Làm nhiều việc thiện, ông trời tự nhiên sẽ che chở ngươi.
- Ha ha!
Lục Ly nở nụ cười, người tốt thật sự nhận được điều tốt sao? Ông trời thật sự sẽ che chở sao? Hắn thấy nhiều người tốt chết thảm, người xấu lại tai họa vạn năm. Thế giới này cường giả làm vua, người tốt thường chết sớm, ngươi càng yếu đuối càng dễ dàng bị người khi dễ, chết dễ hơn.
Lục Ly tự nhiên sẽ không nói những điều này với thiếu nữ, hiếm khi gặp hài tử thuần khiết lương thiện như vậy, sao hắn có thể phá hủy sự thơ ngây vô cùng hiếm hoi của nàng?
- Đại ca ca, ngươi là từ bên ngoài đến à?
Trong mắt Liễu Nhứ Nhi có tia sáng, tò mò hỏi:
- Ta nghe nói thế giới bên ngoài lớn lắm, cực kỳ đẹp và phồn hoa, có thật không? Ta rất muốn đi ra ngoài xem, tiếc rằng thực lực của ta quá thấp, gia gia không cho phép ta ra ngoài.
- Quả thực cực kỳ lớn, rất nhiều nơi cũng đẹp, rất phồn hoa.
Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Nhưng nàng tốt nhất đừng ra ngoài, thế giới bên ngoài rất loạn, có thật nhiều người xấu, nếu nàng ra ngoài sẽ bị tổn thương.
Liễu Nhứ Nhi ngây thơ hồn nhiên như vậy, có thể nói chuyện thoải mái không chút đề phòng với người lạ như hắn, cộng thêm nàng phi thường đáng yêu xinh đẹp, nữ hài tử như vậy đi ra ngoài thì có thể tưởng tượng hậu quả.
Liễu Nhứ Nhi thật sự không có một chút tâm cơ, nói chuyện rất nhiều với Lục Ly, nói hết tình huống trong bộ lạc. Tổ tiên của bộ lạc này là một đại gia tộc, nhưng sau đó gia tộc bị diệt, chi mạch bọn họ trốn thoát, cắm rễ ở đây.
Vốn có người chạy thoát đã là may, cộng thêm một lão tổ mạnh nhất sau khi trốn thoát thì chết, vì vậy mạch bọn họ dần xuống dốc. Bên này không có quá nhiều tài nguyên, linh khí thiếu thốn, gia tộc cũng sẽ càng lúc càng yếu, đến thế hệ này thì mạnh nhất chỉ cỡ Tứ Kiếp sơ kỳ.
Bên này hiếm dấu chân người, thành trì gần nhất cũng cách trăm vạn dặm, bốn phía có mấy chục thôn xóm bộ lạc, còn có ba thế lực trung đẳng bá chiếm linh sơn và tài nguyên tốt nhất.
Bộ lạc bọn họ quanh năm bị khi dễ, lân cận có một thế lực trung đẳng thường hay chèn ép bọn họ, bọn họ giận mà không dám nói gì, trên thế giới này không có thực lực sẽ bị khi dễ.
Liễu Nhứ Nhi nói một lúc thì rời đi, chốc lát sau, gia gia của nàng, Liễu Xuân Lôi đi vào, là một người tốt hiền hậu, nhưng hắn mịt mờ hỏi thăm một ít sự tình. Thí dụ như Lục Ly có phải gặp kẻ thù lợi hại nào không, Lục Ly đến từ nơi nào?