Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lão nhân gia không cần lo lắng!
Lục Ly trực tiếp nói thẳng:
- Ta khôi phục thêm mấy ngày, vết thương khép lại sẽ rời đi. Ngươi dặn Nhứ Nhi đừng nói tên của ta ra ngoài, đến lúc đó ta sẽ lén rời đi, sẽ không mang phiền phức đến cho các ngươi.
Liễu Xuân Lôi có chút lúng túng:
- Ý của ta không phải vậy...
Lục Ly phất tay, Liễu Xuân Lôi không tiện nói gì thêm cái gì, đi ra mật thất. Lục Ly ăn hai viên dược chữa thương, nhắm mắt ngủ say.
Ngủ hai ngày, Lục Ly tuy rằng vẫn suy yếu nhưng đỡ hơn nhiều. Hắn ngồi xếp bằng chữa thương, như vậy thì tốc độ vết thương khép lại sẽ nhanh hơn, cánh tay nhanh chóng mọc ra.
Liễu Nhứ Nhi ngẫu nhiên sẽ đi vào nói vài câu với Lục Ly, hắn rất thích cô bé đơn thuần lương thiện này, giống như muội muội của mình vậy.
Ngày thứ tám!
Vết thương của Lục Ly đã lành hơn một nửa, tùy thời có thể rời đi, hắn chuẩn bị chữa thương thêm ba ngày sẽ đi. Hắn sợ Đan gia vẫn còn tiếp tục truy tung, lỡ như theo dấu đến nơi này thì tất cả người trong thôn nhỏ sẽ phải chết.
Oong!
Vào thời khắc này, cấm chế của mật thất lóe sáng, Liễu Nhứ Nhi lao vào, giọng của Liễu Xuân Lôi vang lên:
- Nhứ Nhi, ở yên bên trong, gia gia không mở ra thần văn thì ngươi tuyệt đối đừng đi ra, biết chưa?
- Gia gia!
Vẻ mặt Liễu Nhứ Nhi sợ hãi, mang theo nghẹn ngào nói:
- Gia gia nhớ phải hết sức cẩn thận, đừng tranh đấu với đám người xấu đó. Thật sự không được... cứ giao Nhứ Nhi ra đi, Nhứ Nhi không thể không có gia gia.
- Đừng nói nữa, gia gia biết chừng mực!
Liễu Xuân Lôi trầm giọng nói một câu, theo sau đóng kín cửa lớn mật thất, mở ra cấm chế thần văn.
Lục Ly nhướng mày, vội vàng hỏi thăm:
- Sao vậy Tiểu Nhứ Nhi?
Nước mắt của Liễu Nhứ Nhi như nước sông vỡ đê, nàng khóc nói:
- Trong Chính Dương Cung lân cận có một người xấu muốn cưới ta về làm tiểu thiếp, gia gia không đồng ý, hắn liền mang người muốn giết đến bộ lạc, bắt ta về. Đại ca ca, ta sợ lắm, bọn họ sẽ giết chết gia gia.
- Ồ?
Lục Ly nhướng chân mày kiếm, mở miệng nói:
- Nhứ Nhi đừng khóc, để ta tra xét đã, ta sẽ giúp nàng, có ta ở thì gia gia của nàng sẽ không sao.
- Đại ca ca?
Liễu Nhứ Nhi ngẩn ra, có chút nghi ngờ nhìn Lục Ly, hỏi:
- Đại ca ca, ngươi chỉ có Nhị Kiếp đỉnh phong, ngươi... được không?
- Ha ha ha!
Lục Ly cười to, hắn trước tiên khiến Huyết Linh Nhi lặng lẽ đi tra xét, theo sau mới nói:
- Yên tâm, đại ca ca rất lợi hại, nàng cứ tin tưởng đại ca ca là được.
Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tu, cảm ứng tình huống bên ngoài, một lát sau báo về:
“Chủ nhân, bên ngoài có một đội võ giả đang tới gần, ba Tứ Kiếp trung kỳ, một trăm quân sĩ.”
“À à, tùy thời chú ý tình huống!”
Lục Ly không để ý, nếu nhóm người này không làm bậy thì hắn sẽ không ra tay, nếu không thì dễ dàng bại lộ hành tung, nhưng nếu nhóm người này làm bậy, hắn không ngại giết hết.
Liễu Nhứ Nhi và gia gia của nàng cứu hắn một mạng, tuy rằng hắn ở trong núi chỉ cần không bị người phát hiện thì sẽ không chết, nhưng hắn không thể không nhận phần nhân tình này. Càng miễn bàn Liễu Nhứ Nhi là cô bé thơ ngây đáng yêu như vậy, cho dù không có ân tình, hắn đã đến thì sẽ không mặc kệ.
Vèo vèo!
Bên ngoài thôn xóm vang một chuỗi tiếng xé gió, tiếp đó hơn một trăm con dị thú lao nhanh đến, những dị thú này đều cao lớn hùng vĩ, hơi thở hung ác bạo ngược, sức chiến đấu của mỗi con dị thú đều ngang ngửa Tam Kiếp đỉnh phong.
Một trăm quân sĩ, ba Tứ Kiếp trung kỳ, đứng đằng trước nhất là một người trẻ tuổi, mặc áo hoa, vẻ mặt ngạo nghễ. Hắn khống chế dị thú trực tiếp bay đến phía trước bộ lạc, một thanh chiến kích hiện ra trong tay, sát khí đằng đằng.
Vèo vèo!
Trong thôn hễ võ giả nào đến Tam Kiếp đều xông lên, có hơn một nghìn người, già yếu phụ nữ và trẻ em thì tụ tập trong góc bộ lạc.
Tuy bên bộ lạc ôong người hơn, nhưng rất rõ ràng thực lực cách biệt xa lắc xa lơ. Một trăm người kia trừ ba Tứ Kiếp trung kỳ ra, tất cả đều là Tam Kiếp đỉnh phong. Không nói đến Tứ Kiếp trung kỳ, chỉ riêng một trăm quân sĩ đủ sức chống lại nguyên bộ lạc.
- Liễu Lão nhân!
Người trẻ tuổi áo hoa chỉ chiến kích hướng Liễu Xuân Lôi, nói:
- Có giao người ra không? Nếu không giao thì thôn các ngươi không mọc cọng cỏ!
Liễu Xuân Lôi vẻ mặt tức giận, trong tay xuất hiện một cây búa lớn nói:
- Vương công tử, làm người đừng quá đáng, ngươi chưa từng nghe câu kẻ ác gặp ác báo sao? Ngươi không sợ ông trời đánh xuống thần lôi diệt ngươi?
- Ha ha ha!
Vương công tử cười lớn nói:
- Liễu Lão nhân, ngươi ngốc à? Ngươi cũng trải qua thần lôi rồi, đó là độ thiên kiếp. Ông trời mặc kệ những việc này, nếu ông trời quản việc thì mỗi ngày Thần Phong đại lục đã không chết nhiều người như vậy. Bớt nói nhảm đi, không giao người thì ta sẽ ra tay.
- Giết!
Liễu Xuân Lôi có thể nhường nhịn thứ khác, bảo hắn chết cũng được, tôn nữ duy nhất là vảy ngược của hắn, ai động vào tôn nữ thì hắn dám liều mạng.
Oong!
Vào thời khắc này, trong thạch bảo chỗ ở của Liễu Xuân Lôi dâng lên khói đen, nhiệt độ trong thôn dường như hạ thấp rất nhiều, tất cả mọi người run rẩy, cảm giác sởn gai ốc.
- Cái gì?
Đám người Vương công tử rùng mình, tập thể cùng nhìn hướng bóng đen kia. Tốc độ của bóng đen quá nhanh, chớp mắt xông đến trước mặt đám người Vương công tử.
Một lão nhân tóc nâu bên cạnh Vương công tử trầm giọng quát:
- Công tử, lùi, để ta ngăn trở!
- Hú hú!
Vang tiếng hú quái dị, bóng đen chui vào thân thể lão nhân tóc nâu, người lão run rẩy, giây sau rớt xuống. Bóng đen chui ra khỏi người lão nhân tóc nâu, thoáng chốc chui vào cơ thể Vương công tử.
- Công tử!
Tứ Kiếp trung kỳ khác bị dọa, nhưng chưa đợi hắn làm cái gì, Vương công tử lật người rớt xuống, trực tiếp chết đi.
- Hú hú!
Bóng đen kia lại bay ra, thẳng hướng võ giả Tứ Kiếp trung kỳ thứ ba.
Người kia bị dọa, vừa bay đi vừa kinh hoàng rống to:
- Trốn, lập tức trở lại bẩm báo cung chủ!
Mới quát lên thì bóng đen đuổi theo kịp hắn, theo sau người này lại biến thành xác chết. Quân sĩ khác bị dọa, chạy tứ tán như chim muông bị dọa.