Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Có quỷ!
Nhiều người kinh khủng rống to, đám người Liễu Lão nhân cũng sợ hãi run bắn. Rất nhiều hài tử sợ tới mức khóc toáng lên, một số con dân bộ lạc hoảng loạn chạy trốn, ban ngày gặp quỷ, đổi lại là ai đều sợ.
Quỷ tất nhiên không phải là dã quỷ, mà là quỷ do Lục Ly nuôi, chỉ là ba Tứ Kiếp trung kỳ, Lục Ly đích thân ra tay hay ra lệnh cho Thánh Hoàng Chi Nữ ra tay đều có thể ung dung chém giết.
Nhưng quỷ ảnh động thủ sẽ dễ dàng hơn, bởi vì lai lịch của quỷ ảnh ít người biết đến, cộng thêm lúc này quỷ ảnh cực kỳ mạnh, cắn nuốt nhiều lệ quỷ trong Huyết Hồ như vậy, dư sức đối phó với vài Tứ Kiếp trung kỳ.
Giây phút quỷ ảnh đuổi giết lại đánh chết hơn hai mươi võ giả, những người còn lại đều chạy trốn, Lục Ly khống chế quỷ ảnh trở về.
Thấy quỷ ảnh bay trở về thành bảo của mình, Liễu Xuân Lôi ra chiều đăm chiêu, thôn dân còn lại vẫn sợ đến sắc mặt có chút tái nhợt, một là vì lệ quỷ quá dọa người, hai là thiếu cung chủ của Chính Dương Cung đã bị giết, đây là đâm thủng trời, chắc hẳn rất nhanh cường giả và đại quân của Chính Dương Cung sẽ tới đây?
- Dọn dẹp chiến trường!
Liễu Xuân Lôi khoát tay một cái, sau đó bay trở về thành bảo của mình, trực tiếp tiến vào trong mật thất. Liễu Nhứ Nhi ở bên trong vẻ mặt lo lắng chờ đợi, thấy Liễu Xuân Lôi đi vào thì lập tức lo lắng xúm lại hỏi:
- Gia gia, thế nào rồi?
- Không có việc gì, đã xử lý ổn thỏa!
Liễu Xuân Lôi miễn cưỡng cười, hắn cùng Lục Ly liếc nhau, sau đó sờ đầu Liễu Nhứ Nhi nói:
- Nhứ Nhi đi ra ngoài trước đi, ta và Lục tiểu ca cần bàn chuyện.
- Đúng vậy!
Lục Ly gật đầu nói:
- Quỷ ảnh kia là do ta khống chế, không phải là tà vật, sẽ không hại người, cứ yên tâm, chỉ là một món bảo vật mà thôi.
- Không nghĩ tới Lục tiểu ca còn là cao nhân!
Liễu Xuân Lôi cúi gập người chắp tay vái, nói:
- Đa tạ ân cứu nguy của Lục tiểu ca, Liễu mỗ đại biểu toàn bộ người của bộ lạc cảm tạ tiểu ca.
- Liễu lão nói quá lời rồi!
Lục Ly cười cười khoát tay nói:
- Nếu như không nhờ Liễu lão và Nhứ Nhi thì bây giờ ta đã chết, các ngươi đối với ta là đại ân, ta đây chỉ giúp chút ít việc thôi.
- Lão hủ có một yêu cầu quá đáng!
Liễu Xuân Lôi vẻ mặt trịnh trọng khom người nói:
- Nếu tiểu ca có thể giúp chuyện này, lão hủ chết cũng không tiếc.
Lục Ly vội đỡ Liễu Xuân Lôi dậy, vừa cười vừa nói:
- Liễu lão không cần khách khí như vậy, có việc cứ nói, đừng ngại.
Liễu Xuân Lôi nói:
- Xin Lục tiểu ca mang Nhứ Nhi đi, đi càng xa càng tốt, về sau cũng xin ngươi chăm sóc Nhứ Nhi thật tốt. Cha nương của Nhứ Nhi mất sớm, tôn nữ này của lão hủ rất đơn thuần thiện lương, lão hủ, lão hủ...
Liễu Xuân Lôi nghẹn ngào nói, Lục Ly không có lập tức đáp ứng Liễu Xuân Lôi, mà là hỏi:
- Vương công tử kía có lai lịch rất lớn sao?
Liễu Nhứ Nhi là tôn nữ duy nhất của Liễu Xuân Lôi, nhưng hiện giờ phải giao bảo bối trong bàn tay mình cho một nam nhân xa lạ mang đi. Nếu như không phải do cục diện nguy cấp thì Liễu Xuân Lôi chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Liễu Xuân Lôi nặng nề gật đầu, nói:
- Hắn là thiếu cung chủ của Chính Dương Cung, Chính Dương Cung là một trong ba đại thế lực gần chỗ chúng ta, cường giả trong cung nhiều như mây, võ giả Tứ Kiếp có ít nhất mười lăm người, ba người bị ngươi giết mất, nhưng vẫn còn lại mười hai người. Mấu chốt nhất là cung chủ của bọn họ rất mạnh, là Tứ Kiếp hậu kỳ, nghe đâu còn sở hữu mảnh nhỏ thánh binh. Bộ lạc của chúng ta có nhiều người già, phụ nữ và trẻ con như vậy, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nhờ Lục tiểu ca mang Nhứ Nhi đi.
- Tứ Kiếp hậu kỳ?
Lục Ly hơi gật đầu, trong lòng đã có kế hoạch, hắn dò hỏi:
- Chính Dương Cung này có chỗ dựa không? Ví dụ như thuộc sở hữu của một siêu cấp đại thế lực nào đó?
- Có...
Liễu Xuân Lôi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nghe đồn Chính Dương Cung có chút liên quan đến một thế gia viễn cổ, ta cũng không rõ lắm, nhưng những đại thế lực kiểu này chắc chắn có chỗ dựa.
- Ta biết rồi!
Lục Ly suy nghĩ một chút, nói:
- Một Chính Dương Cung không là cái đinh gì, một mình ta là có thể diệt nó, nhưng nếu như phía sau bọn chúng có đại thế lực, ta sợ nếu tiếp tục điều tra thì sẽ có phiền phức. Như vậy đi, ta đi tới gần đó điều tra một chút, nếu như không có bối cảnh lớn thì chuyện này để ta giúp ngươi xử lý, đảm bảo xóa bỏ nỗi lo về sau cho các ngươi.
- A...
Liễu Xuân Lôi ngẩn ra, Lục Ly qua loa nói Chính Dương Cung không là cái đinh gì? Một mình hắn là có thể diệt? Lời này nghe vào trong tai Liễu Xuân Lôi cảm giác như mơ giữa ban ngày. Nhưng nghĩ đến Lục Ly ung dung phái ra một lệ quỷ diệt ba Tứ Kiếp trung kỳ, Liễu Xuân Lôi lại nhìn thấy một chút hy vọng.
- Quyết định vậy đi!
Lục Ly trầm ngâm giây lát, sau đó nói:
- Ta có một cái Thần Khí không gian, có thể đưa các ngươi vào đó, nếu tình huống có gì bất ổn thì ta sẽ mang mọi người chạy trốn, tìm một nơi an toàn dể các ngươi ẩn cư, dù sao nơi này không có gì để kỷ niệm, cũng không có thứ gì tốt.
Nơi đây thiếu thốn linh khí, mặc dù gần chỗ này có vài ngọn núi lớn, nhưng trên núi hẳn là không có thần dược trân quý gì, bộ lạc này ở chỗ nào mà chẳng được?
Liễu Xuân Lôi hơi chần chờ, Lục Ly suy nghĩ một chút, thần thiết xuất hiện trong tay, hắn tùy tiện thúc dục Thần Lực chuyển động, vừa cười vừa nói:
- Mảnh nhỏ thánh binh sao? Ta cũng có!
- Ôi!
Liễu Xuân Lôi bị thần uy của mảnh nhỏ thánh binh hù sợ, hắn vội vàng khom người chắp tay vái, nói:
- Lão hủ có mắt như mù, không nghĩ tới công tử là quý nhân, công tử có đại ân đại đức với chúng ta, chúng ta không thể báo đáp nỗi.
Nói rồi Liễu Xuân Lôi định quỳ xuống, Lục Ly vội nâng Liễu Xuân Lôi dậy, hắn phất tay nói:
- Ngươi đi thương nghị với con dân bộ lạc đi, làm xong công tác, ta bảo đảm chí ít có thể mang các ngươi rời khỏi đây một cách an toàn. Cứ thế đi, ta đi chữa thương năm ngày, năm ngày sau xuất phát.