Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hiển nhiên Tứ Kiếp đỉnh phong định liều mạng. Năng lượng bị áp súc cực kỳ khủng bố, một khi nổ tung có lẽ Tứ Kiếp đỉnh phong sẽ bị nổ chết, Lục Ly và Thánh Hoàng Chi Nữ sẽ bị nổ trọng thương.
Nhẫn trong tay Lục Ly sáng ngời, thần thiết xuất hiện, hắn giơ một tay vỗ mạnh xuống đầu người này. Lục Ly vốn không muốn bại lộ thần thiết, dù sao mảnh nhỏ thánh binh rất quý giá. Bốn phía còn có mấy chục võ giả, lỡ những người này chú ý có lẽ sẽ ra tay.
Giờ phút này, Lục Ly mặc kệ tất cả, lấy thần thiết ra ném mạnh vào đầu người này. Tứ Kiếp đỉnh phong đang phát ra sương mù màu lam, cảm thụ được thần uy khủng bố, ánh mắt lộ ra hoảng loạn.
Người kia gào thét một tiếng:
- Lục Ly, chúng ta là Huyết Sát Đường, ngươi dám giết ta, đường chủ của chúng ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tay của Lục Ly không hề run hay dừng lại, đập mạnh xuống đầu người này. Phải công nhận phòng ngự của người này rất mạnh, trên đầu sáng lên một vòng sáng màu vàng, khiến thế đập xuống của Lục Ly chậm lại, nhưng cuối cùng vẫn đập trúng đầu người này.
Bùm!
Đầu của người này vỡ, nhưng không nổ tung, hắn hét thảm, sương mù màu lam trước ngực nổ, Lục Ly và Thánh Hoàng Chi Nữ bị chấn văng ra. Nhưng bởi vì thần thông bí thuật này không hoàn toàn thả ra, uy lực không phải đặc biệt khủng bố, Lục Ly cùng Thánh Hoàng Chi Nữ đều không có bị thương.
- A, a!
Vụ nổ khủng bố như vậy mà người kia còn chưa chết, hét thảm trốn đi xa, toàn thân vô cùng thê thảm, tóc bù xù xõa ra, giống như một người điên cắm đầu bỏ chạy.
- Còn muốn trốn?
Lục Ly lạnh lùng cười, Thánh Hoàng Chi Nữ đã sớm đuổi theo, còn hắn thì xông hướng Tứ Kiếp trung kỳ. Tứ Kiếp trung kỳ cũng sợ, đảo tròng mắt định bỏ chạy, nhưng Lục Ly sớm khống chế U Linh Vương bay tới bám giữ người kia.
Vèo!
Lục Ly vọt tới, kết cục của Tứ Kiếp trung kỳ này đã định sẵn, rất nhanh bị Lục Ly cùng U Linh Vương hợp sức giáp công giết chết.
Thánh Hoàng Chi Nữ đuổi theo, dễ dàng đánh chết Tứ Kiếp đỉnh phong bị tổn hại nặng, còn lấy về không gian giới chỉ của người này. Lục Ly cũng thu hai mươi lăm hạt châu và bảo tháp, chủ nhân của hai món báu vật đã chết, chúng biến về hình dạng ban đầu. Tuy rằng không xem như chí bảo, nhưng cũng đáng giá một ít Thần Thạch.
Mấy chục người ở đảo nhỏ nhìn thấy Lục Ly dễ dàng diệt sát ba người, đều trầm mặc không dám động. Bên kia cũng có Tứ Kiếp đỉnh phong, cũng phát thèm mảnh nhỏ thánh binh của Lục Ly, nhưng ước chừng kiêng kỵ điều gì, không dám xằng bậy.
Oong!
Lục Ly mở ra cửa nhỏ màu vàng, không có dừng lại, phán đoán phương hướng rồi phi độ hư không hướng đông bắc. Hắn chui vào cửa nhỏ màu vàng, biến mất trong khu vực biển.
- A... đây là thần thông gì vậy?
Bên kia, mấy chục người hai mặt nhìn nhau, còn có thể chui vào cửa nhỏ màu vàng biến mất không thấy? Thần niệm của mọi người tra xét xung quanh, không phát hiện bóng dáng Lục Ly, việc này chứng minh Lục Ly đi nơi rất xa.
- Phi độ hư không! Chẳng lẽ hắn là Thiên Biến Chi Vương?
Có một lão giả thì thào một tiếng, theo sau trên mặt lộ biểu cảm lạnh lùng, lẩm bẩm:
- Thiên Biến Chi Vương xếp hạng hai trên lệnh truy sát của Ngô gia, mặc kệ người này có đúng là Thiên Biến Chi Vương hay không, truyền tin cho Ngô gia thì hắn chết chắc.
Vèo!
Lão nhân này vốn không chung nhóm với thương đội, lập tức bay lên, hướng tới tiểu đảo gần đó, bên kia có một tòa tiểu thành, cũng có phân đà của Ngô gia. Khu vực này là địa bàn của Ngô gia, tin tức này truyền lên, chắc sẽ được thưởng số lớn Thần Thạch, tệ nhất cũng sẽ nhận được chút chỗ tốt trong địa bàn của Ngô gia?
Lục Ly một lần phi độ hư không quả nhiên cách Long Vương Đảo không xa, sau khi đi ra, hắn lảo đảo suýt té, loạng choạng giống như người say rượu.
Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, phía trước thả ra Bác Long thuật hắn có thể kiên trì nửa canh giờ, lần này phi độ hư không không có quá xa, chỉ chốc lát mà không ngờ giai đoạn yếu ớt đến nhanh như vậy.
“Xem ra là do thân thể của ta quá yếu.”
Bác Long thuật quá mạnh, thân thể không đủ mạnh thì chống đỡ không được, thần niệm của Lục Ly nhìn quét, thân thể bay nhanh, tìm được một hòn đảo siêu nhỏ. Lục Ly không có thời gian suy nghĩ nhiều, bay xuống, sau đó thả Thánh Hoàng Chi Nữ ra, khiến nàng bố trí một ít thần văn, giúp hắn hộ pháp, bản thân hắn thì ngả đầu ngủ.
Khi giai đoạn yếu ớt của Bác Long thuật đến thì Lục Ly sẽ rất yếu ớt, chớ nói chi hắn vừa phi độ hư không, hắn không chịu nổi, ngủ mê mệt, nếu xung quanh có lão ma thì Lục Ly đành chịu thiệt.
Huyết Linh Nhi lập tức bố trí, may mắn xung quanh không có cường giả, Huyết Linh Nhi rất nhanh bố trí một huyễn trận thay đổi tình huống trên đảo nhỏ, theo sau lại bắt đầu bố trí mê trận, như vậy thì cho dù có người công kích cũng có thể kiên trì giây lát.
Một ngày sau, bố trí xong mê trận, khi Huyết Linh Nhi chuẩn bị bố trí sát trận cùng khốn trận thì chân trời xa bỗng có một bóng người bay tới.
Đó là một lão nhân lưng còng, tốc độ rất nhanh, không cảm ứng được hơi thở, không biết là cường giả cấp bậc gì. Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, có thể so sánh với Tứ Kiếp hậu kỳ.
Lão nhân bay lướt qua lân cận, vốn không để ý tiểu đảo, khi lướt qua đảo thì đột nhiên dừng lại, ngoái đầu lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm tiểu đảo.
Rất rõ ràng, hắn phát hiện ảo cảnh thần văn trên tiểu đảo. Đảo này nhỏ xíu đến mức chẳng có gì, đảo như vậy sẽ không có người ẩn cư, nơi đây đột nhiên xuất hiện thần văn, còn là thần văn cực kỳ cấp cao, tự nhiên dẫn tới lão nhân này chú ý.
Lão giả bay tới, bay một vòng tiểu đảo, Thánh Hoàng Chi Nữ ở bên dưới lập tức căng thẳng, bởi vì còn có thần văn chưa bố trí, huyễn trận cùng mê trận không chịu đựng nổi quá lâu.
Quả nhiên!
Một lúc sau, lão nhân này ra tay, bàn tay đập nhẹ xuống, một đại thủ ấn giáng xuống thần văn, huyễn trận cùng mê trận ánh sáng lấp lánh, suýt chút bị một chưởng đập nát.
Thánh Hoàng Chi Nữ vươn tay vỗ mặt Lục Ly, lúc lắc người hắn, nhưng hắn không tỉnh lại. Linh hồn của Lục Ly quá yếu, tạm thời không tỉnh được.