Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tiểu thư!
Lão nhân nhìn Lục Ly hôn mê dưới biển, nói:
- Là người kia, lúc trên chiến thuyền tiểu thư từng giúp hắn.
Không sai, hai người này đúng là Hoa Hồng Lửa và hộ vệ của nàng, đi theo phía sau tự nhiên là công tử Ngô gia.
Hoa Hồng Lửa chuyển sang nhìn Lục Ly, nàng hơi trầm ngâm nói:
- Lão Thái, cứu hắn một mạng đi.
Vèo!
Lão nhân lập tức lắc người.
Lão ma Ngũ Kiếp sớm chú ý bên này, trông thấy Lão Thái bay tới thì con ngươi hơi co lại, không ra tay đánh chết Lục Ly, mà là trầm giọng nói:
- Tại hạ là Dương Sơn Đạo Nhân, các hạ chẳng lẽ là muốn lo chuyện bao đồng?
- Xéo ngay!
Lão Thái lạnh như băng nói một câu, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao hình dạng như răng cưa, lạnh lùng nói:
- Để lại hai người, xéo, nếu không thì chết!
- Ha ha ha ha ha ha!
Công tử Ngô gia ở trên xe chiến phía sau gặp cơ hội tốt hiếm có như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua dịp lấy lòng Hoa Hồng Lửa, hắn cười to mấy tiếng, mang theo hộ vệ Ngũ Kiếp bay tới, khóa chặt Dương Sơn Đạo Nhân, nói:
- Ta là Ngô Hữu Đạo, Dương Sơn Đạo Nhân? Nể mặt ta, buông người đi.
Sắc mặt Dương Sơn Đạo Nhân lúc xanh lúc trắng, tha cho Lục Ly cũng không có gì, nhưng hắn mắt thèm Thánh Hoàng Chi Nữ, hắn chần chừ giây lát nói:
- Có thể để lại người này, nhưng ta nhất định phải mang đi nữ tử này.
Lão Thái lạnh như băng đáp lại, ngữ khí phi thường kiên quyết:
- Không được!
Công tử Ngô gia lập tức cười híp mắt nói:
- Nhìn thấy không, lão nói không được, nếu ngươi còn lề mề thì ta giận thật.
Công tử Ngô gia nói chuyện rất ôn hòa, nhưng ngữ khí phi thường bá đạo. Dương Sơn Đạo Nhân biết Ngô Hữu Đạo nói ra tên của mình, còn có Ngũ Kiếp đi theo hộ vệ, xem ra là công tử của Ngô gia.
Trong mắt Dương Sơn Đạo Nhân lộ tia không cam lòng, sau đó ném Thánh Hoàng Chi Nữ đi, hắn chắp tay bay hướng phương xa. Lão Thái bay xuống, muốn ôm Lục Ly lên, Thánh Hoàng Chi Nữ lập tức bay xuống che chở bên cạnh Lục Ly, đề phòng nhìn
- Ngươi là nô lệ của hắn đúng không?
Lão Thái mặt không cảm xúc nói:
- Chủ nhân của ngươi hôn mê, dựa vào ngươi đã không thể bảo vệ hắn, chúng ta mang hắn đi thành trì lân cận.
Huyết Linh Nhi sẽ không khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ nói chuyện, nhưng không đại biểu nghe không hiểu tiếng người, nàng trầm ngâm giây lát, cảm thấy những người này hẳn là sẽ không thương tổn Lục Ly, nếu không thì cũng sẽ không cứu bọn họ.
Lão Thái ôm Lục Ly lên, đút cho một viên đan dược, mang theo bay lên xe chiến, Thánh Hoàng Chi Nữ lập tức đi theo, đứng bên cạnh Lục Ly.
Hoa Hồng Lửa liếc qua Thánh Hoàng Chi Nữ, cười cười:
- Ha ha!
Xe chiến cắt qua không gian tiếp tục bay đi, rất nhanh biến mất ở chân trời xa. Ngô Hữu Đạo ở phía sau không nói gì thêm, khống chế xe chiến đuổi theo.
Chờ khi Lục Ly tỉnh lại thì hắn đã đến thành Long Vương.
Lục Ly ngủ say năm ngày, tỉnh lại cũng phi thường yếu ớt, thần niệm quét qua, hắn phát hiện mình ở trong một tòa thành bảo, Thánh Hoàng Chi Nữ đứng bên cạnh.
Truyền âm của Huyết Linh Nhi lập tức vang lên:
“Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi!”
Cơ thể Lục Ly không nhúc nhích, truyền âm hỏi:
“Huyết Linh Nhi, chúng ta không xảy ra chuyện? Chúng ta đang ở đâu?”
“Chúng ta được người cứu!”
Huyết Linh Nhi truyền âm nói:
“Là tiểu thư trên chiến thuyền đã cứu chúng ta, hiện tại chúng ta ở trong thành trì lân cận.”
“Tiểu thư trên chiến thuyền?”
Lục Ly ngẩn ra, trong đầu rất nhanh hiện ra bộ dạng của Hoa Hồng Lửa. Trên chiến thuyền có nhiều nữ nhân, nhưng có thể cứu hắn chỉ có thể là Hoa Hồng Lửa.
Lục Ly nghỉ ngơi giây lát, ngồi xếp bằng lấy ra thần dược luyện hóa, nửa ngày sau hắn khôi phục một ít, mở mắt ra, trong phòng có thêm một người, đúng là Hoa Hồng Lửa.
Lục Ly vội vàng giãy giụa đứng lên, Hoa Hồng Lửa phất tay, mở miệng nói:
- Không cần lễ tiết rườm rà, nô bộc này của ngươi nếu ta không đoán sai thì là hậu đại của Viêm Thiên Thánh Hoàng đúng không?
- Viêm Thiên Thánh Hoàng?
Lục Ly có chút mơ hồ, suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ta không biết chính xác là Thánh Hoàng nào, nhưng nàng hẳn là nữ nhi của Thánh Hoàng, cung điện nàng cư trụ tên Thất Âm Điện, nàng đã chết, một mị linh của ta chiếm cứ thân thể của nàng.
- Vậy đúng rồi.
Hoa Hồng Lửa nhẹ gật đầu, ánh mắt quét qua Thánh Hoàng Chi Nữ vài lần, nói:
- Ngươi có thể cho mị linh của ngươi nghiên cứu nhiều chút, Viêm Thiên Thánh Hoàng là một chủng tộc viễn cổ cực mạnh. Thân thể này lưu giữ rất tốt, không nên yếu như vậy, nếu như có thể nghiên cứu thấu suốt, phát huy sức chiến đấu của thân thể này thì phỏng chừng xấp xỉ Ngũ Kiếp đỉnh phong.
- A...
Tim Lục Ly giật thót, ánh mắt nhìn Hoa Hồng Lửa cũng thay đổi, nữ nhân này biết được nhiều như vậy? Hơn nữa xem thái độ của nàng thì hoàn toàn không có ý cướp đoạt thân thể Thánh Hoàng Chi Nữ, dường như... hơi chướng mắt? Xem ra nữ nhân này hoặc là sức chiến đấu phi thường mạnh mẽ, hoặc là sinh ra trong siêu cấp gia tộc.
Lục Ly nhẹ gật đầu, Hoa Hồng Lửa xua tay nói:
- Ta sắp đi, ngươi tự bảo trọng.
Lục Ly vội vàng đứng lên, suy nghĩ một hồi hỏi:
- Mạo muội hỏi một câu, phương danh của tiểu thư là...? Nếu có cơ hội, mà Lục Ly cũng có năng lực thì nhất định báo đáp đại ân của tiểu thư.
- Ha ha!
Hoa Hồng Lửa cười khẽ, đi tới cửa mới quay đầu lại nói:
- Tên chỉ là một loại danh hiệu, các ngươi gọi ta là Hoa Hồng Lửa đúng không? Về sau cứ kêu ta là Hoa Hồng Lửa. Còn về báo ơn, nếu có duyên chúng ta tự nhiên sẽ lại lần nữa gặp phải, không duyên thì đừng cưỡng cầu.
Giai nhân đi ra ngoài, để lại mùi thơm khắp phòng, Lục Ly chắp tay, theo sau ngồi xếp bằng tiếp tục chữa thương. Nơi này nếu là trong thành Long Vương thì an toàn, lo chữa thương rồi tính tiếp.
Chữa thương mấy ngày, quả nhiên gió êm sóng lặng, trên chiến thuyền cũng có nhiều người đến thành Long Vương, tụ tập ở phân đà của Thiên Viêm Đảo, chờ sắp xếp.
Tình hình cuộc chiến bên Thiên Viêm Đảo còn chưa truyền tin tức về, không biết bên nào thắng. Lục Ly chữa thương vài ngày, tình trạng vết thương khôi phục một ít, hắn cũng đi ra ngoài, tìm được phân đà của Thiên Viêm Đảo.