Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngô Thanh còn không dám đi vào, người này thực lực yếu hơn Ngô Thanh nhiều, đi vào tự nhiên không chịu nổi. Hắn hét thảm lao ra ngoài, rơi vào biển, hét thảm lăn lộn.
- Cái này...
Một số võ giả Tứ Kiếp ở bên ngoài vốn muốn đi vào theo, xem thử có thể làm chết Lục Ly hay không, giờ phút này đều không dám động. Lão ma Ngũ Kiếp còn không chịu nổi, võ giả bình thường đi vào chẳng phải là chịu chết?
- Ta đi vào thử!
Một lão ma Ngũ Kiếp khác cắn răng xông vào, những người khác đều rất là mong đợi kết quả, giây lát sau lão ma này lao ra, toàn thân biến thành thịt khét.
Ngô Thanh suy nghĩ một hồi trầm giọng quát một tiếng:
- Người đâu!
Một võ giả của Ngô gia xông lên đảo.
Ngô Thanh ra lệnh:
- Loan tin ra, truyền nhân Thiên Biến hiện đang trong khu vực lửa tím trên Sí Viêm Đảo, có ai không sợ lửa đi vào làm chết hắn, Ngô gia lập tức đưa ban thưởng.
- Rõ!
Người kia chạy nhanh đi tiểu đảo gần đó, truyền tống đi đảo lớn, đưa tin tức truyền về Ngô gia. Ngô gia sẽ dùng con đường của mình tung tin ra ngoài, phỏng chừng không bao nhiêu ngày, tin tức sẽ truyền khắp Ngân Viêm Hải Vực.
Ngô Thanh cười khẩy nói:
- Hừm hừm, ngươi cho rằng trốn trong khu vực lửa tím thì chúng ta không làm gì được ngươi sao?
Có một số lão ma tu luyện chân ý hỏa hệ, sức đề kháng với lửa rất mạnh, tùy tiện một người đi vào thì Lục Ly chết chắc.
Năm, sáu ngày sau, bên Sí Viêm Đảo tụ tập trên nghìn người, trong đó số lượng lão ma Ngũ Kiếp nhiều đến mười tám người. Cường giả cấp Lục Kiếp Lĩnh Chủ không xuất hiện, dù sao cường giả cấp Lĩnh Chủ khinh thường làm việc cho Ngô gia.
Một số cường giả cấp Lĩnh Chủ nếu mở miệng phỏng chừng mấy đại gia tộc cũng sẽ cho một ít mặt mũi, nhường một danh ngạch cho bọn họ.
Thật ra cường giả đến cấp Lĩnh Chủ đi vào những bí cảnh này đã không có ý nghĩa gì, bọn họ chủ yếu muốn cảm ngộ chí lý, cảm ngộ áo nghĩa căn nguyên nhất trong thiên địa, như vậy mới có thể đột phá cấp Đế.
Nghe nói Đại Đế là được thiên địa tán thành, có thể điều khiển lực lượng căn nguyên thiên địa, giơ tay khiến trời sụp đất nứt, sơn hà vỡ nát, thương hải tang điền. Cấp Lĩnh Chủ chỉ cần tiến một bước liền có thể đạt đến cấp Đế, cho nên bọn họ đã không cần đi vào các loại bí cảnh.
Mười mấy lão ma đều đi vào một lần, nhưng không ai có thể đến chỗ Lục Ly, có người đi vào rồi nhanh chóng rời khỏi, không chịu nổi quá lâu.
Hơn mười lão ma đều không có cường giả tu luyện hỏa hệ, tuy có mấy lão ma rất mạnh, nhưng vẫn không chịu nổi lửa tím đốt cháy, đi vào vài giây thì lui ra.
Lục Ly khôi phục vài ngày thì thân thể không còn yếu ớt nữa, hiện tại miễn cưỡng có thể dùng Bác Long thuật. Cũng chỉ là có thể, bây giờ mà sử dụng Bác Long thuật, chờ giai đoạn suy yếu qua đi, thân thể của hắn sẽ càng yếu ớt, tuyệt đối sẽ chết ngất.
Cho nên Lục Ly không nhúc nhích, vẫn luôn nằm sấp sau gốc cây, chú ý chặt chẽ tình huống xung quanh, nếu có lão ma lại đây, hắn lập tức sẽ đi vàosâu trong khu vực lửa tím. May mắn mười mấy lão ma đi vào đều không chịu nổi ngọn lửa.
Không biết Lục Ly đã ăn bao nhiêu Hỏa Nghĩ, ít nhất mấy nghìn con, hiện tại hắn có sức đề kháng với lửa tím rất cao, tuy lửa tím vẫn tổn thương hắn, nhưng năng lượng của Hỏa Nghĩ sẽ nhanh chóng cấp tốc chữa khỏi thân thể của hắn.
Lục Ly đã đập nát hơn mười mảnh gỗ từ gốc cây, nhưng hắn không có luyện hóa, mấy cái này dùng để giữ mạng. Mẩu gỗ này có năng lượng thuần túy còn hơn của Hỏa Nghĩ, nếu không phải không thể sử dụng không gian giới chỉ, e rằng Lục Ly đã moi rỗng gốc cây, cất vào.
Lục Ly cắm hơn mười miếng gỗ vào túi quần, quần da này là chí bảo tránh lửa, lửa bá đạo như vậy mà quần còn nguyên, cho Lục Ly giữ lại tôn nghiêm cuối cùng. Nếu không thì hắn sẽ thân thể trần truồng lăn lộn dưới đất, trông rất bất nhã.
“Kiếm thêm mấy miếng!”
Lục Ly ngẫm nghĩ, chuyện gì Thần Lực tiếp tục đánh vào góc thân cây, rất nhanh, hắn lại đấm rớt mấy miếng gỗ, hắn cầm lấy, ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện, thỉnh thoảng bắt mấy con Hỏa Nghĩ nhai.
Ước chừng lòng đất có ổ kiến siêu to, bị Lục Ly bắt nhiều Hỏa Nghĩ như vậy mà vẫn có Hỏa Nghĩ không ngừng chui ra.
Thời gian lại trôi qua hai ngày, ba bóng người từ chân trời mạn bắc bay tới, tốc độ của ba người như gió, hơi thở như mãnh thú tuyệt thế, từ xa đã khiến người cảm thấy nghẹt thở.
- Lại có ba người đến?
Ngô Thanh ở trên tiểu đảo mở mắt ra, bên cạnh hắn còn có hai trưởng lão Ngô gia. Bây giờ ngoài đảo đầy người, cho dù Lục Ly có cánh cũng bay không thoát.
Ba người bay tới, trong Ngô gia lập tức có người tiến lên nghênh đón, khách khí nói chuyện với ba người, cũng thuật lại tình huống bên trong.
- khu vực lửa tím?
Một lão nhân mập mạp cười tủm tỉm nói:
- Mấy chục năm trước lão hủ từng vào khu vực lửa tím một lần, tuy không chống đỡ bao lâu trong đó nhưng chắc cũng đủ thời gian giết một người.
- Ồ?
Một thống lĩnh Ngô gia mắt lóe tia sáng, trầm giọng nói:
- Không ngờ Lôi Lão tinh thông chân ý pháp tắc hỏa hệ, vậy thì tốt quá, có Lôi Lão ra tay, tiểu tử này sẽ bị bắt dễ dàng, tại hạ cầu chúc Lôi Lão mã đáo công thành.
- Ha ha ha!
Lôi Lão Ma cười to, không chút để ý nói:
- Thiên Biến Chi Vương năm xưa có chút ân oán với một trưởng bối của lão phu, truyền nhân của hắn dám làm mưa làm gió ở Ngân Viêm Hải Vực, chúng ta tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ. Các ngươi hãy ngồi chờ giây lát, nửa canh giờ sau ta sẽ mang đầu của tiểu tử này ra cho chư vị nhắm rượu.
Lôi Lão Ma mặc áo rộng thùng thình, phất ống tay áo rộng một cái, thân thể xông vào trong Sí Viêm Đảo. Người ở ngoài đảo kích động, còn có lão ma đi vào theo, muốn nhìn xem Lôi Lão Ma làm cách nào đánh chết. Lỡ như Lôi Lão Ma không có giết chết Lục Ly, ngược lại để hắn trốn ra thì bọn họ ngư ông đắc lợi. Ngô gia đột nhiên biết ai góp sức bao nhiêu, ai có thể mang theo xác của Lục Ly đi ra liền nhận ban thưởng của Ngô gia.