Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Á!
Đám người Ngô Thanh ở bên ngoài hơi sững sờ, Lục Ly quỷ kêu làm gì? Hét nhiều lần như vậy nhưng vẫn sống nhăn răng?
Lục Ly lần này lăn lộn thời gian một nén hương, giai đoạn suy yếu của hắn sắp tới, hắn vẫn chưa hoàn toàn chống chọi được nhưng lúc này đã bất chấp. Lục Ly huơ nắm tay lại đấm rớt một khúc gỗ, nhanh chóng luyện hóa, hắn lại lần nữa lăn lộn.
Giai đoạn yếu ớt rốt cuộc tới rồi, Lục Ly cảm giác năng lượng trong người thoáng chốc biến mất, giống như lực lượng bị rút cạn, trong linh hồn của hắn truyền đến cảm giác cực kỳ yếu ớt, hắn không chịu nổi, hai mắt trợn trắng ngất xỉu.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi xỉu của Lục Ly là hy vọng gốc cây có hiệu quả, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ bị lửa đốt chết.
Lục Ly vừa ngất xỉu thì toàn thân bốc khỏi đen, lửa cháy hừng hực. Thân thể của hắn không chịu nổi lửa bá đạo như vậy, toàn thân bắt đầu bị thiêu hủy.
Oong!
Vào thời khắc này, năng lượng trong vụn gỗ bị luyện hóa biến thành từng con rồng lửa bò nhanh trong người Lục Ly, cơ thể bị thiêu hủy từ từ khép lại.
Lửa lặp đi lặp lại đốt người Lục Ly, sau đó năng lượng từ khúc gỗ chữa khỏi cơ thể, năng lượng lúc trước ăn Hỏa Nghĩ cũng tuôn ra. Mỗi lần thân thể Lục Ly bị tổn hại nặng thì những năng lượng này sẽ tuôn ra giúp hắn chữa trị vết thương.
Lặp đi lặp lại, tuần hoàn, Lục Ly quanh quẩn giữa sống và chết, lần lượt bị cứu sống. Thân thể của hắn dường như cũng được tăng cường, giống lúc ở Thất Âm Điện, sau mỗi lần tổn hại nặng, chỉ cần bị chữa khỏi thì thân thể sẽ biến mạnh.
Lửa đốt cháy, năng lượng trong cơ thể Lục Ly luôn tiêu hao, qua nửa canh giờ thì rốt cuộc dùng hết năng lượng.
Lửa nhanh chóng đốt cháy Lục Ly, cơ thể hắn bị đốt không thành hình người. Khi sắp bị đốt chết thì Long Hồn trong linh hồn của Lục Ly sáng lên, linh hồn của Lục Ly vào giây phút bất ngờ thức tỉnh.
Toàn thân đều đau đến mức không cảm giác, trong linh hồn của Lục Ly không cảm giác được thống khổ. Hắn lập tức hiểu ra, dồn hết sức lực chộp bên cạnh, bắt lấy mười mấy con kiến, gồng sức bóp nát con kiến rồi ném vào trong miệng.
Một luồng năng lượng tuôn vào toàn thân, cơ thể Lục Ly suýt bị đốt thành than một lần nữa bắt đầu chữa khỏi. Lục Ly giờ phút này mới có thể cảm giác đau đớn, bởi vì đau nhức khiến linh hồn của hắn lại suýt ngất xỉu.
“Không thể hôn mê, nếu không thì ta nhất định phải chết!”
Trong linh hồn của Lục Ly không ngừng hiện ra một ý niệm, sức mạnh ý chí cường đại cố chống chọi. Ý chí mạnh mẽ được rèn luyện nhiều năm rốt cuộc nổi lên tác dụng, Lục Ly chịu đựng đau đớn mãnh liệt, không hôn mê.
Lửa nhiều lần thiêu hủy, Lục Ly lần lượt bị chữa khỏi, hắn lại một lần nữa cảm thụ giày vò như địa ngục. Nhưng chỉ cần có thể sống thì những giày vò này chẳng đáng gì với Lục Ly, hắn từng chịu đựng giày vò như vậy vô số lần.
“Kiên trì, kiên trì, ta muốn sống sót!”
Lục Ly nhiều lần nhủ thầm, cắn răng chịu đựng, chờ năng lượng trong cơ thể sắp hết, hắn lập tức chộp lấy mười mấy con kiến ăn vào.
Kiến không ngừng chui ra, mỗi cách một khoảng thời gian Lục Ly sẽ bắt một ít kiến ănvào, như vậy có thể miễn cưỡng chống đỡ hắn không chết. Nhưng linh hồn của hắn yếu ớt thì không dễ khôi phục, không có linh dược, không thể ngủ say, khôi phục từ từ thì ít nhất cần mười ngày, nửa tháng.
Đám người Ngô Thanh ở bên ngoài có chút không kiên nhẫn, bọn họ xác định Lục Ly không chết, bởi vì bọn họ có thể cảm thụ được trong lửa còn hơi thở sinh mệnh yếu ớt.
Bên trong chỉ có một mình Lục Ly, không thể nào có người khác, bên trong có hơi thở sinh mệnh, việc này chứng minh Lục Ly còn sống.
Nhóm Ngô Thanh chỉ có thể tiếp tục chờ trong này, bọn họ ở trong lửa tuy rằng không tổn hại nặng, nhưng cũng sẽ bị thương nhẹ, lửa luôn đốt cháy, mọi người chịu khổ.
Từng ngày dần trôi qua, năm ngày nháy mắt qua đi, hơi thở sinh mệnh của Lục Ly vẫn có đó, giống như con gián dai dẳng, không chết.
“Đều đi ra ngoài đi!”
Ngô Thanh ngẫm nghĩ rồi truyền âm cho trưởng lão khác, bởi vì có lão ma đến gần, bọn họ tội gì ở đây chịu tội, dù sao Lục Ly ở bên trong trốn không thoát, bọn họ bên ngoài trấn thủ là được.
Vài người bay ra ngoài, bên ngoài quả nhiên có võ giả tụ tập, còn có hai lão ma Ngũ Kiếp. Nhóm Ngô Thanh ra ngoài, một đám người lập tức vây quanh.
- Tiểu tử này ở bên trong, nhưng trong khu vực lửa tím, trong các ngươi nếu ai có thể mang xác chết của hắn ra thì hứa hẹn của Ngô gia tuyệt đối có hiệu lực!
Ngô Thanh ăn một viên dược chữa thương, thân thể bay đi, ngồi xếp bằng trên một tiểu đảo bên cạnh. Mấy trưởng lão khác đi tiểu đảo gần đó, hoặc là ngồi xếp bằng trên đá ngầm, mỗi người giám thị một phương hướng, bảo đảm không cho Lục Ly đi ra phi độ hư không trốn chạy.
Bên Ngô gia còn đến một vài người, Ngô Thanh khiến những người này đi vòng quanh bên ngoài hải đảo, thần niệm luôn tra xét, phòng ngừa Lục Ly đi ra. Không gian trong Sí Viêm Đảo chấn động, không cách nào phi độ hư không, chỉ cần Lục Ly không ra ngoài thì không thể chạy thoát.
- Lão phu đi vào nhìn xem!
Một lão nhân tóc đỏ xông vào, đánh chết Lục Ly thì hắn có cơ hội vào bí cảnh nguyên thủy, tuy lửa trong Sí Viêm Đảo rất khủng bố, nhưng cũng đáng giá mạo hiểm thử một lần.
Sức chiến đấu của lão nhân tóc đỏ tạm được, thoáng chốc xông đến lửa màu đỏ, hắn cũng cảm ứng được vị trí của Lục Ly. Lão nhân tóc đỏ không mạo muội xông vào, mà là khóa chặt bên kia, thả ra công kích.
Vù vù vù!
Lão nhân tóc đỏ bắn ra các chỉ phong cường đại đến chỗ Lục Ly, chỉ phong dễ dàng xé gió bay đi, đánh trúng Lục Ly. Thân thể Lục Ly bị đánh trúng, trên người xuất hiện mấy lỗ máu.
Vèo!
Lục Ly giơ tay vỗ, bay vọt lên trốn sau gốc cây kia, các đợt công kích sau đó đều đánh vào thân cây.
Lão ma kia công kích mấy lần, cảm ứng được công kích không cách nào đánh trúng Lục Ly, hắn cắn răng thúc đẩy một hạt châu tỏa sáng lấp lánh bao phủ hắn.
- Hây!
Lão nhân tóc đỏ trầm giọng rống một tiếng, thân thể xông vào lửa màu tím, nhưng khi hắn đi vào thì người bốc lửa, hắn hét thảm lùi nhanh ra ngoài.