Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ồ, kỳ dị thật!”
Lục Ly nhìn kỹ, phát hiện một điểm khác, gần trái cây này không có lửa, nói chính xác hơn là khoảng trống lớn xung quanh tất cả trái cây đều không có lửa. Cảm giác như quanh từng trái cây có một màn sáng, rất là thần kỳ.
Lục Ly tùy tay vỗ chưởng, lửa xung quanh ập đến, phát sinh sự tình rất thần kỳ. Những lửa tím bay đi đều bị hút vào trái cây màu vàng sậm, quanh trái cây vẫn không có một ngọn lửa nào.
“Thứ tốt!”
Nỗi lòng Lục Ly kích động, trái cây này có thể hút lửa, vậy phải chăng nếu hắn treo trái cây lên người thì có thể đi vào khu vực lửa màu trắng?
Chỉ cần hắn đi vào khu vực lửa màu trắng thì còn ai có thể đánh chết hắn e rằng cường giả cấp Lĩnh Chủ đi vào khu vực lửa màu trắng đều không dám ở lại lâu.
Lục Ly vội vàng đi qua, thả ra Bác Long thuật, bởi vì phía bên kia trái cây là khu vực lửa màu trắng, ngọn lửa đó chắc chắn mạnh hơn lửa tím ít nhất gấp mười lần.
Lục Ly đi đến gần một sợi dây leo màu vàng, giật mạnh, dễ dàng kéo dây leo ra. Nhưng khi dây leo bị rút ra thì ngọ nguậy, giống như vật sống muốn bay đi.
Lục Ly vội vàng bắt lấy dây leo màu vàng, rót Thần Lực vào, giây lát sau dây leo không nhúc nhích, ngược lại có vẻ rất hưởng thụ Lục Ly rót Thần Lực vào.
Sợi dây leo màu vàng này rất dài, có bốn trái cây, Lục Ly quân dây leo lên người, thường rót chút Thần Lực vào, dây leo không nhúc nhích.
“Quả nhiên!”
Lục Ly quét mắt qua, phát hiện phần lớn ngọn lửa bị hấp thu, chỉ có trên chân không mang trái cây màu vàng sậm thì dính chút lửa.
Lục Ly vội đi hướng hai sợi dây leo khác, dễ dàng kéo một sợi ra. Dây leo này có ba trái cây, Lục Ly quấn trên chân, quanh chân không còn lửa.
“Tuyệt!”
Trên người Lục Ly treo bảy trái cây, còn bị dây leo quấn, thoạt trông giống như người rừng, nhưng không còn lửa thiêu cháy thân thể của hắn, điều này khiến hắn sảng khoái không thôi. Lục Ly không phải người không có cảm giác đau, có thể không chịu khổ thì hắn tự nhiên không muốn ăn khổ, tuy chịu khổ cũng là tăng lên thực lực, rèn luyện thân thể.
Sợi dây leo cuối cùng phần rễ nằm ở khu vực lửa màu trắng, muốn kéo ra phải đi vào trong. Lục Ly ngẫm nghĩ, tháo một sợi dây leo xuống ném vào khu vực lửa màu trắng.
“Tuyệt!”
Khi Lục Ly phát hiện nơi trái cây màu vàng sậm đi qua thì lửa màu trắng lập tức bị hấp thu, hắn thoáng chốc mừng rỡ, vội nhặt lại dây leo, tiếp tục quấn quanh trên người. Xác định toàn thân đều có trái cây che, Lục Ly thả ra Bác Long thuật chậm rãi đi vào khu vực lửa màu trắng.
Xèo xèo!
Bước một chân vào, mặc dù có trái cây hút lửa nhưng Lục Ly cảm giác toàn thân vẫn bốc khói, nhiều chỗ trên người bị lửa màu trắng tổn thương, tỏa mùi thịt khét. Quần da tránh lửa của Lục Ly không chịu nổi, bắt đầu bốc khói.
Lục Ly nhanh chóng tiến lên, kéo ra sợi dây leo màu vàng sậm cuối cùng, nhanh chóng lui ra. Dây leo này dài hơn một chút, có năm trái cây màu vàng sậm. Lục Ly quấn dây leo lên, trên người treo rậm rạp mười hai trái cây, thoạt trông giống như một quái vật.
Quan trọng nhất là lúc này trên người hắn không mảnh vải, không có tóc râu, toàn thân da dẻ đen tuyền, thoạt trông đặc biệt quái dị.
Kỳ quái cũng chẳng sao, chỉ cần có thể giữ mạng là quan trọng nhất!
Lục Ly nhếch miệng nở nụ cười, trái cây màu vàng này tuyệt đối là chí bảo, đương nhiên, hắn không định hái xuống, cứ treo lủng lẳng, thường rót chút Thần Lực vào, xem như nuôi thần quả.
“He he, tu luyện!”
Dù sao ra không được, Lục Ly không đi đâu, hắn ngừng thả ra Bác Long thuật, ngồi xếp bằng tu luyện cạnh khu vực lửa màu trắng. Hiện tại dù có mấy lão ma đến, chỉ cần cường giả cấp Lĩnh Chủ không tới thì không ai có thể giết chết hắn.
Một đám lão ma đi vào, một đám lão ma đi ra.
Năm lão ma tiến vào đều mặt mày xám tro đi ra, điều này làm đám người bên ngoài rất kinh nghi, là Lục Ly quá mạnh mẽ, hay là tử hỏa quá mạnh mẽ?
Bất luận là tình huống gì, lần này Lục Ly xem như nổi danh, bởi vì tới mấy lão ma, tỷ như Lôi lão ma, bọn người này xem như cường giả tương đối nổi danh ở Ngân Viêm Hải Vực, đã lăn lộn hơn mười vạn năm ở Hải Vực. Vốn tưởng rằng bọn họ đi vào có thể dùng tay không chiến thắng, không ngờ tới, cuối cùng tay không trở về.
Võ giả tụ tập nơi này càng ngày càng nhiều, rất nhiều cường giả kỳ thật không phải đến đánh chết Lục Ly mà đến xem náo nhiệt. Đương nhiên nếu có thể tạo quan hệ nhất định với Ngô gia, vậy đối với bọn họ cũng có ưu đãi.
Sau khi Lục Ly tiến vào nửa tháng, võ giả tụ tập nơi này đã đạt đến năm sáu ngàn người, cũng đến đây mấy lão ma. Còn có rất nhiều lão ma truyền tống đến nơi này, hoặc mở ra vực môn đến đây.
Ngô Thanh không triệu tập cường giả gia tộc, chỉ tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh, như vậy có thể sẽ có rất nhiều lão ma đến đây, chờ mấy lão ma này ra tay là được rồi.
Sau ba ngày, một lão ma lại đến, phong cảnh người này đến đây thật hùng tráng. Thân ảnh còn chưa đến, một thần hồng bảy màu đã bay đến đây, hắn mới từ từ bước đến sau thần hồng. Sau lưng hắn còn có kim quang vạn trượng, thoạt nhìn như một tôn phật đà.
- Phàn Sơn cư sĩ cũng đến!
- Oa, nhân vật như Phàn Sơn cư sĩ cũng đến nơi này sao? Đây là cường giả nghe nói rất nhiều năm về trước đã đạt đến Ngũ Kiếp đỉnh phong.
- Xem tư thế như vậy, chẳng lẽ đã đột phá cấp bậc lĩnh chủ rồi?
- Lần này truyền nhân Thiên Biến còn không chết?
Bốn phía nhất thời đều nghị luận, phương thức người này xuất hiện thật hấp dẫn ánh nhìn, rất nhiều người cũng chưa từng gặp qua phương thức xuất hiện hoa lệ như thế, cảm giác lần này tới một người siêu cấp giá trị.
Vù!
Ngô Thanh chủ động bay lên, thực lực người này mạnh hơn hắn, tuy còn chưa đạt đến Lục Kiếp, nhưng hắn vẫn phải nể mặt.
Ngô Thanh mang theo hai người đi lên hàn huyên một lát, Phàn Sơn cư sĩ đi vào trong đảo nhỏ, rất nhiều người lập tức vây xem, Ngô gia còn có một trưởng lão đi vào, muốn xem Phàn Sơn cư sĩ làm sao chấn sát Lục Ly.