Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly ở trong một khoang thuyền hai tầng, sau khi hắn tiến vào khoang thuyền, cũng không đi ra nữa. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, xác định không ai truy tung hắn, hắn trực tiếp bế quan, chuẩn bị không đến Phi Hỏa Đại Lục, tuyệt không xuất quan.
Chiến thuyền lần này phi hành thật an nhàn, không còn người dám công kích nửa đường vào chiến thuyền của Thiên Viêm Đảo. Mấy năm nay, nội tâm cường giả Thiên Viêm Đảo uất nghẹn muốn bùng nổ, nếu còn có lão ma đui mù nào dám đến tập kích, phỏng chừng sẽ bị đánh tơi tả.
Cường giả trên chiến thuyền có rất nhiều, hơn nữa, mấy năm nay, trên chiến thuyền còn ngẫu nhiên có cường giả cấp lĩnh chủ tọa trấn. Mục đích của những cường giả cấp lĩnh chủ này không phải vì bảo hộ chiến thuyền mà vì ôm cây đợi thỏ.
Thiên Viêm Đảo vẫn chờ cơ hội, cơ hội lập uy, một cơ hội đoạt lại vinh quang. Những năm gần đây, bọn họ ước gì có người đến Thiên Viêm Đảo gây sự, sau đó bọn họ đại khai sát gới, trọng chấn hùng phong của Thiên Viêm Đảo.
Giờ đây, trên chiến thuyền của Lục Ly còn có một cường giả cấp lĩnh chủ, nhưng người thường không biết tồn tại của hắn. Ngay cả quân sĩ của Thiên Viêm Đảo cũng không biết, chỉ có mấy chục cường giả Ngũ Kiếp biết.
Đáng tiếc, hiện giờ phi thường an toàn, dọc đường đi không gặp cản trở gì, mấy năm gần đây, căn bản không có người dám tìm đến thế lực lớn gây sự. Những lão ma này không ngốc, sẽ không làm bia đỡ đạn.
Chiến thuyền vượt lên trước rất nhanh, Lục Ly tiếp tục tu luyện, tìm hiểu pháp tắc mười một năm, cũng không thành công, có thể tưởng tượng huyền diệu của pháp tắc này. Ngộ tính của Lục Ly không tính tuyệt đỉnh, nhưng tuyệt đối không kém, nếu không cũng sẽ không trẻ tuổi như thế đã có chiến lực hiện tại.
Lục Ly cũng không gấp gáp, nếu pháp tắc này có thể tìm hiểu trong thời gian ngắn, vậy khẳng định không lợi hại. Càng là pháp tắc cường đại, càng phức tạp, càng khó tìm hiểu. Hắn phi thường chờ mong lúc pháp tắc này đại thành sẽ phóng xuất ra uy lực cường đại thế nào?
Chiến thuyền vượt lên trước rất nhanh, trên đường nếu gặp Ngân Viêm Hỏa Sơn phun trào sẽ ngừng một chút. Cường giả và quân sĩ của Thiên Viêm Đảo sẽ đi ra, một bộ phận người trên thuyền cũng sẽ đi ra, sau khi thu hoạch đủ bảo vật sẽ tiếp tục đi về trước.
Đi đi ngừng ngừng như vậy, trong nháy mắt đã năm tháng trôi qua, chiến thuyền đã tiến vào trong bắc bộ Ngân Viêm Hải Vực, sau mấy ngày, sẽ đến Câu Vương Thành, thành trì lớn nhất bắc bộ.
Trên chiến thuyền có một bộ phận người phải đi Câu Vương Thàn, cũng có một bộ phận người chuẩn bị đi xuống du ngoạn. Chiến thuyền dừng lại ở Câu Vương Thành mười ngày, chiến thuyền cũng cần bổ sung năng lượng chữa trị một phen.
Sau ba ngày, chiến thuyền đi ra ngoài một tòa đại thành. Tòa đại thành kia ở trên vách đá, hơn nữa trôi nổi trên không trung, giống như một tòa đảo treo lơ lửng.
Rất nhiều người trong chiến thuyền đi xuống, chỉ có một ít người bế quan không nhúc nhích, Lục Ly ở trong đám người này. Đối với đại thành như vậy, Lục Ly không có chút hứng thú, hắn cũng sợ sẽ xảy ra chuyện, vẫn ngoan ngoãn ở trên chiến thuyền thì tốt hơn.
Người của Thiên Viêm Đảo tiến vào mấy chục cường giả, để lại một cường giả Ngũ Kiếp tọa trấn, quân sĩ lưu lại một trăm, đám người còn lại đều vào thành.
Cứ mãi ở trên chiến thuyền, người của Thiên Viêm Đảo cũng rất buồn chán, cho nên mỗi lần đến đại thành sẽ dừng lại vài ngày. Người của Thiên Viêm Đảo đi xuống vui chơi, thả lỏng một phen.
Chiến thuyền ở ngoài thành trì vẫn thật an toàn, Câu Vương Thành là chủ thành của Câu gia, bên trong ai gây náo loạn đều sẽ chết! Cho dù ngoài thành cũng không ai dám gây loạn. Hơn nữa, chiến thuyền của Thiên Viêm Đảo, người bình thường còn không có lá gan công kích.
Nhưng mà cố tình lại xảy ra chuyện!
Ngày hôm sau, trong thành bay ra hai người, vừa ra khỏi thành đã khai chiến, dư âm công kích của hai người không cẩn thận nện lên chiến thuyền, bổ chiến thuyền một vết nứt.
- Muốn chết sao?
Trên chiến thuyền, một cường giả Ngũ Kiếp tọa trấn nhất thời giận tím mặt, bóp nát ngọc phù, chính mình bay ra khỏi chiến thuyền, phóng đến hai lão ma.
Vù vù vù!
Cường giả trong Thiên Viêm Đảo bay ra từ trong thành, cường giả cấp lĩnh chủ đang ẩn núp có tốc độ nhanh nhất, hắn nhìn thấy chiến thuyền bị bổ nứt, trong mắt không chỉ không có tức giận, ngược lại đều là vui mừng.
Hắn thét dài, một bàn tay vỗ lên một người. Người nọ bị hắn đập một cái chết tươi. Một lão ma thức tỉnh, nhìn thấy người Thiên Viêm Đảo vọt đến nhiều như vậy, hắn vội vàng thở dài nói:
- Chư vị đại nhân, đừng giết ta! Vừa rồi người công kích chiến thuyền các ngươi không phải ta, là hắn!
Ầm!
Đáp lại hắn là một bàn tay to giơ lên trời cao, người của Thiên Viêm Đảo vốn không có cơ hội lập uy gì, hiện tại thật vất vả tìm thấy cơ hội, còn ở ngoài Câu Vương thành, cơ hội như thế sao có thể bỏ qua?
Hừ!
Cường giả cấp lĩnh chủ kia hừ lạnh, nói:
- Mặc kệ ngươi là ai, dám tập kích chiến thuyền của Thiên Viêm Đảo chúng ta, giết chết không tha!
Bọn người Lục Ly bay ra, chiến thuyền bị phá hủy, tất cả mọi người bay về trước. Lục Ly nhìn thấy chiến thuyền bị phá một lỗ lớn, trên mặt lộ vẻ chua sót. Hắn cưỡi chiến thuyền một lần thì bị hủy diệt một lần, chẳng lẽ hắn là sao chổi sao?
- Đều theo ta vào thành!
Một thống lĩnh bay lại, nói với đám người Lục Ly:
- Chiến thuyền cần sửa chữa, ít nhất phải một tháng. Chư vị yên tâm, các ngươi đi vào sẽ có người an bài nơi ăn nơi ở.
Chuyện ăn ở, đám người Lục Ly không thèm để ý, Lục Ly chỉ sợ có người nhận ra thân phận của hắn. Hoặc là lần này vốn là một cái bẫy? Cố ý dẫn hắn vào thành?
“Hẳn không phải!”
Lục Ly lắc đầu, nếu thân phận của hắn bị phát hiện, không cần phiền toái như thế, Ngô gia tới một lĩnh chủ, nháy mắt đập chết hắn là được rồi.
Hắn đi theo đại bộ đội tiến vào trong. Thành trì này thật náo nhiệt, ngựa xe như nước, các loại chủng tộc kỳ dị, còn rất nhiều nữ tử mặc hở hang chập chờn qua lại.
Đám người Lục Ly được an bài vào một khách điếm lớn. Khách điếm này cũng không phải phân đà của Thiên Viêm Đảo, mà là trong một đại khách điếm tương đối xa hoa.