Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly sống ở trong một khách điếm, lập tức mở ra cấm chế, còn để Huyết Linh Nhi bố trí thần văn. Có bất luận ai tới gần, hắn đều sẽ trực tiếp vượt hư không.
Một tháng này, Lục Ly ở trong nơm nớp lo sợ, nhưng may là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Sau một tháng, Lục Ly được biết là có thể lên thuyền.
Chiến thuyền đã được sửa chữa xong, sau khi Lục Ly lên thuyền, thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, cũng không phát hiện dị trạng đặc biệt nào.
Duy nhất khiến Lục Ly kinh nghi bất định là lần này đến năm cường giả thần bí, nhóm người này đều mang mặt nạ cao cấp, ẩn tàng thân phận. Nhất là một nữ tử, trang dung thoạt nhìn là lão thái thái, Lục Ly thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, đây kỳ thật là một nữ tử trẻ tuổi, còn phi thường trẻ tuổi…
Năm người này hẳn là thực lực đều rất mạnh, hơn nữa thân phận địa vị cao. Lục Ly phát hiện một trưởng lão Thiên Viêm Đảo tư mình an bài khoang thuyền cho các nàng, còn là khoang thuyền phi thường xa hoa.
- Chẳng lẽ là người của Ngô gia?
Trong lòng Lục Ly hơi hoài nghi, nhưng hắn nghĩ lại, nếu là tới giết hắn thì không nên mang một tiểu thư trẻ tuổi như thế.
Tiểu thư một đại gia tộc vì sao phải nguy trạng thành lão bà, nhóm người này rốt cục có bí mật gì?
Lục Ly không nghĩ ra, chỉ có thể âm thầm đề phòng, để Huyết Linh Nhi bố trí thêm mấy thần văn, tình huống không đúng, hắn có thể vượt hư không thoát đi.
Ngoài dự liệu của Lục Ly, tiểu thư và mấy cường giả kia tiến vào khoang thuyền rồi không đi ra nữa, cũng không có động tĩnh gì. Thời gian trôi qua một tháng cũng không xảy ra dị trạng gì.
Nếu một tháng còn chưa động thủ, vậy nói rõ đây không phải người của Ngô gia. Chiến thuyền phi hành xa như vậy, nhiều cơ hội như vậy, nếu là người của Ngô gia đã sớm động thủ. Thiên Viêm Đảo khẳng định đứng về phía Ngô gia, cho dù không hỗ trợ, cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Lục Ly không quan tâm nữa, để Huyết Linh Nhi giám sát tình huống gần đó, chính hắn vừa tiếp tục luyện hóa thần dược, vừa tìm hiểu chân ý pháp tắc Thần Âm. Thần dược còn rất nhiều, thời gian trước đoạt được nhiều không gian giới, trong các không gian giới này có không ít thần dược.
Chiến thuyền chuyển động vững vàng, dọc đường đi thật buồn tẻ. Ngoài ngẫu nhiên gặp Ngân Viêm Hỏa Sơn phun trào, mọi người đi xuống nhặt chút tiện nghi, vui vẻ một chút, thời gian còn lại đều ngồi không, hoặc tu luyện.
Thời gian an tĩnh như vậy đối với Lục Ly là có thể gặp không thể cầu, sau khi hắn đến Tam Trọng Thiên thường xuyên bị đuổi giết, đều không có thời gian an tĩnh tu luyện. Hắn bế quan trong Sí Viêm Đảo mười năm, cũng bởi vì thật lâu không hưởng thụ thời gian an tĩnh.
Chiến thuyền tiếp tục đi về trước, ước chừng tốn tám tháng, chiến thuyền rốt cục đến Phi Hỏa Đại Lục. Ở trên hải vực xa xa, xuất hiện một vùng đại lục, còn có một tòa cự thành hùng vĩ. Trên chiến thuyền, vô số thương nhân hoan hô nhảy nhót. Rất nhiều thương nhân đứng trên sàn thuyền, sắc mặt vui mừng. Đối với bọn họ, đến Phi Hỏa Đại Lục, đại biểu có thể kiếm thần thạch giá trên trời, cũng đại biểu, hành trình lần này an toàn tiêu tốn hết một nửa.
Ly Hỏa Thành!
Đây là tên thành trì phía trước, đây là cực nam Phi Hỏa Đại Lục, cũng là thành trì lớn nhất nam bộ. Bước vào tòa thành trì này đại biển tiến vào Phi Hỏa Đại Lục. Phân tranh của Ngân Viêm Hải Vực có thể không xem. Cho dù ngươi đắc tội Dương Đế, chỉ cần tiến vào Ly Hỏa Thành, ngươi cũng sẽ hoàn toàn an toàn.
Bởi vì Ly Hỏa Thành là một thành trì do thế gia viễn cổ chiếm cứ. Sau lưng thế gia viễn cổ này có một Đại Đế, còn có một Đại Đế tương đối mạnh mẽ.
Lúc này, Lục Ly mở mắt, tư liệu của Ly Hỏa Thành hắn đã sưu tầm từ trước. Hắn biết một khi bước vào trong thành trì, hắn sẽ hoàn toàn an toàn. Cho dù người của Ngô gia biết hắn ở trong thành trì, cũng không ai dám động vào hắn.
- Phi Hỏa Đại Lục!
Lục Ly đi ra khoang thuyền, đứng trên sàn thuyền, nhìn thành trì càng ngày càng gần, một khắc này, hắn đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ.
Trong đầu hắn xuất hiện bóng dáng một nữ tử, nữ tử kia tuyệt mỹ như tiên, trong ánh mắt mang theo nét cưng chiều, bên trong thần sắc đều là kiên nghị và quả quyết.
- Ta thật lo lắng cho đệ. Về nhà đi, tỷ tỷ làm món thịt Tịch Lộc đệ thích ăn nhất.
- Đệ đệ, cầm theo đao của đệ, mang tỷ tỷ đi giết bộ lạc, ai dám ngăn cản chúng ta, giết không tha.
- Đệ xem bọn họ có bao giờ xem chúng ta là tộc nhân không? Thậm chí… bọn họ có khi nào xem chúng ta là người không? Nếu không phải nhờ Lục thúc công, tỷ đệ chúng ta hiện giờ còn sống hay không?
- Đối đãi với huynh đệ, đệ có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Đối đãi với người thân người yêu, đệ có thể bỏ qua hết thảy. Còn đối đãi với địch nhân, đệ phải lãnh huyết vô tình, vừa ra tay phải chém tận giết tuyệt.
- Con đường võ đạo, là con đường giết chóc. Nếu đệ muốn trở thành cường giả, muốn trở thành thành chủ, vực chủ, thậm chí Nhân Hoàng, đệ phải giẫm đạp lên vô số thi thể. Một trận chiến, vạn thi khô, từ trước đến nay đều như thế, đệ hiểu chưa?
- Nam nhi khi giết người thì phải giết không lưu tình. Nghiệp thiên thu bất hủ, đều nằm trong giết người. Phải có hào khí nam nhân, nghĩa khí cũng rất quan trọng. Giết người chớp mắt, thân nhẹ như lông hồng. Phải có uy bá hào hùng, giết người loạn như ma!
Trong đầu Lục Ly hồi tưởng đến mấy câu nói ngày xưa Lục Linh nói, hồi tưởng lại khung cảnh ở chung với Lục Linh, nghĩ đến khổ sở Lục Linh phải chịu từ nhỏ đến lớn.
- Tỷ tỷ, đệ đến đây rồi, đệ rốt cục đến Phi Hỏa Đại Lục rồi, đệ rất nhanh có thể gặp tỷ rồi!
Lục Ly thì thào, hắn cũng không nhớ đã chia lìa Lục Linh bao lâu, có lẽ thời gian chia lìa còn lâu hơn thời gian ở chung với Lục Linh.
Nhưng cho dù chia lìa một ngàn năm một vạn năm, nội tâm Lục Ly không thể quên Lục Linh, bởi vì trong lòng hắn, đó là người thân cận nhất, là người quan trọng nhất đời này của hắn.
Hồi tưởng lại mấy năm nay, Lục Ly cũng rất cảm khái. Từ Đấu Thiên Giới đến Cửu Giới, lại đi Thần Giới, lại đến Nhị Trọng Thiên, cuối cùng đi Tam Trọng Thiên. Hắn cuối cùng xác định Lục Linh đang ở phương nào.