Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ sát na, Lục Linh quát lạnh, Nghịch Long Uyên cũng rút ra chiến đao, khóa chặt hướng Lục Ly, nói:
- Đạo hữu phương nào sao cứ phải lén lén lút lút? Muốn làm gì thì mời hiện thân nói chuyện!
- Ách?
Lục Ly hồi thần, không ngờ Nghịch Long Uyên và Lục Linh lại lợi hại như thế, nuốt Độn Hành Đan mà vẫn có thể cảm ứng được.
- Có nên lộ rõ thân phận?
Lục Ly sa vào trầm tư, nhìn bộ dạng Lục Linh rất có thể đã bị phong ấn ký ức. Hắn lộ ra thân phận, Lục Linh chắc cũng không biết. Trong khi hắn lại là người ngoài, bị phát hiện tuyệt đối sẽ bị người bốn đại thế lực liên thủ tấn công.
Chiến lực hắn tuy không yếu, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Nghịch Long Uyên, bởi thế chỉ trong sát na, Lục Ly quyết định trước lui đi, quay đầu lại tìm cơ hội xem có thể đơn độc gặp mặt nói chuyện với Lục Linh không?
Hắn yên ắng thối lui ra sau, bên kia Nghịch Long Uyên và Lục Linh không đuổi theo, tuy hai người đều có cảm ứng, nhưng Nghịch Long Uyên không cách nào xác định được cụ thể. Vừa rồi Lục Ly hệt như u linh, thậm chí không thể cảm ứng là người hay hung thú, bởi thế Nghịch Long Uyên chỉ đề phòng chứ không dám làm loạn.
- Linh tiểu thư, Uyên ca ca, sao thế?
- Đúng rồi, bên kia làm gì có ai? Chẳng lẽ là quỷ?
Tộc nhân Nghịch Long Tộc xung quanh không khỏi kinh nghi bất định, bởi vì bọn hắn không thăm dò được gì, bộ dạng hai người lại như gặp phải đại địch, khiến chúng nhân khó tránh khỏi nghi hoặc.
- Vừa rồi có một tồn tại kỳ dị!
Nghịch Long Uyên thoáng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Linh Muội cũng cảm ứng được, điều này chứng tỏ cảm ứng của ta không sai. Mọi người cẩn thận chút, trong di tích Thánh Hoàng này, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Lúc này Lục Linh bất ngờ chủ động mở miệng, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng như băng:
- Ta có thể khẳng định, vừa rồi là người, chẳng qua không biết hắn dùng bí pháp gì mà có thể ẩn thân, chẳng qua ta cảm giác được hắn không có ác ý. Đúng rồi, hắn không phải người ba đại thế lực còn lại.
- Không phải người ba đại thế lực còn lại?
Nghe được câu này, tất cả tộc nhân Nghịch Long Cốc đều biến sắc, lần này người Nghịch Long Cốc tiến vào đều ở đây, người kia không thể nào là người Nghịch Long Tộc. Cũng không phải người ba đại thế lực còn lại, vậy chỉ có thể là người ngoài.
Nơi này một mực bị phong ấn, người ngoài không thể nào vào được, như vậy chỉ có hai khả năng. Hoặc là người vừa rồi là Vô Danh Yêu Đế, hoặc là bí cảnh này còn có lối ra vào khác, người ngoài cũng có thể vào được.
Nghịch Long Uyên trầm ngâm một lát rồi hỏi dò:
- Linh Muội, ngươi xác định đó là người? Còn là người lạ?
Lục Linh không nhìn hắn mà chỉ lạnh giọng đáp gọn lỏn:
- Xác định!
- Tiểu Thất!
Nghịch Long Uyên lập tức vung tay nói:
- Truyền tin này cho ba đại thế lực còn lại, nếu người kia dám lần nữa xuất hiện, thử ra tay xem có thể lưu lại không.
- Được!
Một tên công tử Nghịch Long Tộc chạy vội mà đi, truyền tin tức này cho người ba đại thế lực còn lại, Nghịch Long Uyên hừ lạnh nói:
- Không cần biết hắn là ai, lén lén lút lút, xem ra không phải hạng tốt đẹp gì. Lần sau còn dám tới gần, chúng ta bắt lại khảo vấn một phen.
Lúc này Lục Linh lại bất ngờ mở miệng bổ sung:
- Hắn không có ác ý với chúng ta, ngược lại tựa hồ, tựa hồ...
Lời sau đó Lục Linh không nói, có vẻ nàng cũng không biết phải biểu đạt thế nào. Nàng dường như có một loại bản lĩnh thần kỳ, có thể nhìn thấu chân thân Lục Ly. Vừa rồi nàng đã chạm mắt Lục Ly, hai bên còn nhìn nhau một cái.
Nàng cảm nhận được tình tự đối phương, trong mắt Lục Ly chứa nhiệt lệ, nhìn nàng có vẻ rất kích động, cảm xúc đó không giống giả vờ, hơn nữa cũng không phải loại tình tự khi nam tử nhìn thấy mỹ nữ, mà càng giống như là tình tự khi gặp được thân nhân hay bạn cũ lâu ngày.
Ánh mắt và thần sắc Lục Ly khiến Lục Linh không khỏi xúc động, nhưng nàng căn bản không nhớ được đã từng gặp qua Lục Ly ở đây, có quan hệ thế nào với hắn. Nàng chỉ có thể xác định một điểm, Lục Ly không mang ác ý, ngược lại giữa nàng với hắn hẳn là có quan hệ nào đó.
- Tựa hồ cái gì...
Nghịch Long Uyên thấy biểu hiện Lục Linh có chút khác thường, trước đây băng sơn mỹ nhân này chưa từng lộ ra tình tự như thế, hắn thấy Lục Linh trầm mặc không nói bèn khoát tay ngăn lại:
- Linh Muội, ngươi tiếp xúc với người bên ngoài không nhiều, không hiểu rõ thế giới bên ngoài hiểm ác. Nếu người này thật không có ác ý, hay là có quan hệ nào đó với tộc ta, vậy tại sao hắn không hiển lộ bản tôn, nói ra thực tình? Hắn đã lén lén lút lút, vậy chắc là muốn làm trò quỷ, loại người như thế không phải hạng tốt đẹp gì, chỉ là nhân vật hạ lưu thôi. Hắn không đến trêu chọc chúng ta thì thôi, nếu dám đến trêu chọc chúng ta, vậy liền khiến hắn hối hận, đi thôi!
Nghịch Long Uyên là thủ lĩnh của nhóm, hắn vừa đi chúng nhân liền cùng theo tiến về phía trước. Lục Linh trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu nhìn quanh rồi cũng đi theo chúng nhân.
Lục Ly chưa rời đi quá xa mà chỉ lui về sau ngàn dặm, hắn xác định Nghịch Long Tộc không đuổi theo, bèn ngừng lại đứng trên một cồn cát.
Hô hô!
Khẽ thở dài để tâm tình kích đãng bình tĩnh lại. Vuốt vuốt mặt, trên mặt miễn cưỡng lộ ra ý cười. Không nói gì, chí ít Lục Linh vẫn rất tốt, cảnh giới tựa hồ cũng rất cao, địa vị ở Nghịch Long Tộc hẳn không sai.
Trước kia hắn từng có nguyện vọng, chỉ cần gặp mặt Lục Linh, chỉ cần xác định Lục Linh sống tốt, vậy liền yên tâm. Nếu Lục Linh không muốn trở về, hắn sẽ tôn trọng quyết định của nàng. Nếu Lục Linh sống không tốt, hắn dù liều mạng cũng phải mang nàng về cho bằng được.
Trong lòng Lục Linh có nỗi khổ nào không? Hắn không biết. Chí ít nhìn từ bên ngoài cuộc sống có vẻ rất tốt, ở Nghịch Long Tộc không ai ức hiếp nàng. Chỉ với điểm ấy, Lục Ly đã yên tâm phần nào. Đương nhiên, đã đến bước này rồi, Lục Ly chắc chắn sẽ không từ bỏ, hắn sẽ bám theo một đoạn, tìm cơ hội đơn độc tâm sự với Lục Linh.