Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đứng trên cồn cát hồi lâu, cuối cùng Lục Ly đưa ra quyết định, hắn chậm rãi đi theo. Một mực duy trì khoảng cách trên dưới ngàn dặm, nơi này không cách nào dùng thần niệm thăm dò, bởi thế người phía trước căn bản không phát hiện được hắn.
Bởi vì tất cả mọi người đều đi đường bộ, bởi thế hắn chỉ cần lần theo dấu chân là được. Cứ thế đi theo sau lưng Lục Linh còn được một tiện ích, đó là trên đường không cần lo lắng hài cốt cự thú kích, chỉ việc an nhàn đi tới.
Lục Ly tự nhủ với bản thân, không cần gấp.
Chí ít ở tầng này hắn khó mà có cơ hội gặp mặt Lục Linh. Người Nghịch Long Tộc tụ lại, một khi hắn tới gần sẽ bị cường giả Nghịch Long Tộc tấn công, với chiến lực Nghịch Long Uyên, hắn không cách nào đánh lại.
Một đường đi theo, Lục Ly phát hiện Nghịch Long Tộc phái ra trinh sát, cũng may hắn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, nhẹ nhàng phát hiện ra được, lách mình tránh qua tên trinh sát kia, sau đó tiếp tục bám theo.
Cứ vậy đi tới hơn nửa ngày, trước mặt xuất hiện một mảnh ốc đảo, người bốn đại thế lực đều tiến vào. Các nàng tựa hồ có ý định hưu chỉnh bên trong ốc đảo, Lục Ly không dám tới gần, chỉ tiềm phục ở xa xa.
Chờ đợi ròng rã hai ngày, đám người kia lại vẫn không có bất cứ động tĩnh nào.
Lục Ly không khỏi buồn bực, dù có hưu chỉnh thì tối đa cũng chỉ cần hơn nửa ngày là cùng, làm gì cần đến hơn một ngày? Như vậy, khả năng duy nhất chính là lối ra nằm ở ốc đảo, bọn hắn từ trong ốc đảo tiến vào tầng tiếp theo.
Lục Ly yên ắng tiềm hành về hướng ốc đảo, không ngoài dự liệu, trong ốc đảo hoàn toàn yên tĩnh, không thấy có bóng người. Lục Ly tiến vào ốc đảo, dạo quanh một vòng, lại không phát hiện bất cứ lối ra nào.
- Đám người này bốc hơi khỏi thế gian?
Lục Ly chớp chớp mắt, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía phiến hồ bạc nằm ở trung tâm ốc đảo. Hắn tung mình xông vào trong hồ, tìm tòi một lát, cuối cùng tìm được một sơn động kín đáo dưới đáy hồ, trong sơn động lấp lánh hào quang nhỏ yếu, rõ ràng chính là lối ra.
Lục Ly đứng ở cửa động chờ giây lát, sau đó quyết định trực tiếp tiến vào. Người bốn đại thế lực cùng lắm chỉ ở lại trong ốc đảo một ngày, như vậy bọn hắn tiến vào tầng tiếp theo đã được chừng một ngày, theo lẽ thường mà nói, nơi lối ra sẽ không có người chờ nữa mới đúng.
Lục Ly vọt vào, một đạo bạch quang hiện lên, hắn hiện ra trên một mảnh cô nhai (sườn núi). Cô nhai tương đối đặc biệt, thon dài, hai bên là vực sâu vạn trượng, dưới vách núi đen như mực, hắc vụ vờn quanh, không biết dưới đáy có cái gì.
Lục Ly đi vài bước, nhìn xuống vách núi mấy lần, lại nhìn lên trời mấy lần. Tiến vài bước đi đến đầu bên kia vách đá, đúng lúc này, trên chân hắn đột nhiên sáng lên hào quang nhỏ yếu, quang mang lóe lên một cái rồi tan biến, mặt đất không thấy có bất kỳ động tĩnh nào.
- Hả?
Lục Ly nhướng mày, liếc nhìn dưới đất vài lần, quát khẽ nói:
- Huyết Linh Nhi thò xuống dưới chân ta xem thử có dấu vết Thần Văn không?
- Huyết Linh Nhi thò ra xúc tu, chỉ lát sau liền truyền âm thông báo:
- Chủ nhân, dưới chân ngươi đã từng bố trí một tiểu Thần Văn, chỉ là đã bị ngươi phá hủy, Thần Văn này không có bất kỳ sức công kích nào, chỉ có tác dụng cảnh báo.
- Hỏng rồi!
Lục Ly thầm nhủ, hắn quá bất cẩn, trước đây hắn cũng rất thích bố trí Thần Văn kiểu này, hắn đã đạp trúng, đồng nghĩa người bố trí Thần Văn biết phía sau có người đi vào.
Trước đó Nghịch Long Uyên từng cảm ứng được hắn, đến sau Nghịch Long Tộc cũng phái người thăm dò hành tung hắn, Lục Ly đoán, rất có thể Thần Văn này là do Nghịch Long Uyên sai người bố trí.
Nếu Nghịch Long Uyên đã sai người bố trí, đồng nghĩa đã biết hắn tiến vào, đoán chừng sẽ còn có bố trí khác, hơn nữa còn là bố trí nhắm vào hắn. Nói cách khác, Nghịch Long Uyên rất có thể sẽ dẫn người phục kích hắn.
- Vào rồi?
Quả nhiên ngay khi Lục Ly vừa đạp trúng Thần Văn, Nghịch Long Uyên liền lập tức biết được, lúc này hắn đang hành tẩu trên cô nhai, thế nên không thông báo tin tức ngay mà cứ thế tiếp tục trầm mặc đi tới.
Đi được một lát, hắn ngừng lại nói với chúng nhân:
- Các ngươi cứ đi tiếp, ta có chuyện muốn thảo luận với Thủy Nguyệt Nhu, Lâm Phong Vân.
- Uyên ca!
Những người còn lại không khỏi cuống lên, trong lòng rất nghi hoặc, Nghịch Long Uyên muốn làm gì? Một mình đi tìm người ba đại thế lực còn lại, hắn không sợ bị ba đại thế lực còn lại tập kích? Đến lúc đó vạn nhất chết rồi, Nghịch Long Tộc sẽ tổn thất thảm trọng.
- Nghĩ cái gì đấy? Bọn hắn dám giết ta chắc?! Đi đi, các ngươi cứ tiếp tục đi tới, trên đường nhớ lưu lại ấn ký.
Nghịch Long Uyên vung tay, khoái tốc vút tới nơi xa.
Chiến lực tổng hợp tương đương Ngũ Kiếp đỉnh phong, cộng thêm một thân toàn là bảo, khiến Nghịch Long Uyên vô cùng tự tin. Kết hợp với thân phận đệ nhất công tử Nghịch Long Tộc, hắn tin tưởng ba đại thế lực còn lại tuyệt sẽ không lỗ mãng đến vậy, nếu giết chết hắn, vậy liền triệt trở mặt với Nghịch Long Tộc. Nghịch Long Tường còn đang ở bên ngoài, hắn mà phát nộ, ba đại thế lực tất phải trả cái giá cực đắt.
Tuy không biết thân phận Lục Ly, nhưng sau lưng có kẻ bám gót là điều khiến Nghịch Long Uyên vô cùng không thoải mái. Tuyệt thế bảo địa này chính là địa bàn của bốn đại thế lực, hắn tuyệt không cho phép thế lực còn lại nhúng tay. Hắn cũng tin tưởng ba đại thế lực khác đều có suy nghĩ tương tự, đã vậy cứ thông báo cho bọn họ về chuyện này xem sao.
Quả nhiên.
Hắn đi ước kiến thủ lĩnh ba nhóm thế lực còn lại, ba người kia không chỉ không động thủ với hắn, ngược lại còn rất phối hợp, một mình đi ra gặp mặt Nghịch Long Uyên.
Bốn tên thủ lĩnh tụ tập lại với nhau, Nghịch Long Uyên giới thiệu sơ lược tình hình, nét mặt ba người còn lại đều trầm xuống. Bốn đại thế lực đều coi tuyệt thế bảo địa này là hậu hoa viên nhà mình, giờ lại có người thế lực khác lẻn vào, bọn hắn há có thể dễ dàng bỏ qua?
Sau một hồi thương nghị, bốn người lần lượt tách ra, bọn họ không định đối phó Lục Ly ở tầng này. Bởi vì tầng này xung quanh toàn là vách đá, không có địa điểm thích hợp để tiến hành phục kích.