#share_by_CandyFamily
#t.me/tutiengioi
Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bọn hắn tính tổ chức phục kích ở tầng tiếp theo, trực tiếp chém giết Lục Ly.
Sau khi quay lại, Nghịch Long Uyên không nói gì, trầm mặc dẫn theo cả nhóm khoái tốc đi tới. Tầng này vượt qua rất dễ dàng, chỉ cần không rơi xuống vách núi là được, đương nhiên cũng không thể bay lên không, cứ thế thành thật men theo vách đá mà đi. Nơi này vách đá giăng mắc khắp nơi hệt như một mê cung khổng lồ.
Đối với người bốn đại thế lực mà nói, đây không phải chuyện khó, bởi vì lúc trước nơi này đã được thăm dò kỹ càng, lộ tuyến để đi tới tầng tiếp theo bọn hắn cũng sớm biết, quả thực chẳng hề có chút áp lực nào.
Chúng nhân cắm cúi đi đường, rất nhanh liền tan biến giữa hàng loạt vách đá dựng đứng, đan xen ngang dọc.
Phía sau, Lục Ly trầm ngâm một lát rồi tiếp tục truy tung theo, hắn không truy tung cũng không được. Thẳng đến trước mắt, hắn vẫn không phát hiện có thông đạo truyền tống đi ra, lại không thể cả đời ở lại chỗ này, vậy là đành tiếp tục đi tới.
Rất nhanh hắn liền phát hiện, xung quanh nơi này toàn là vách đá giao thoa tung hoành, chi chi chít chít, ai cũng không biết đường nào có thể đi.
Chẳng qua hắn ngược lại xác định một điểm, nơi này không thể phi hành, bởi vì mặt trên có Thần Văn. Hắn cũng không dám bay xuống vách núi, phía dưới đều là hắc vụ, ai biết dưới đó có cái gì?
- Hả?
Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng mặt đất, lập tức phát hiện trên mặt đất có dấu chân nhàn nhạt, nếu chỉ dựa vào mắt thường, khẳng định rất khó phát hiện, đại đạo chi ngấn cũng chỉ cảm giác được một tia dấu vết mơ hồ.
Hắn lần theo dấu chân bôn tẩu mà đi, trên đường rất an toàn, không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Cứ thế lần theo dấu chân đi hơn một ngày rưỡi, rốt cục hắn cũng nhìn thấy lối ra.
Trên một mảnh vách đá dựng đứng có một sơn động, ở cửa sơn động hắn phát hiện được dấu chân, nhưng xung quanh lại không có dấu chân, điều này chứng tỏ lối ra nằm ngay trong sơn động này.
Hắn bay vào, song không vội vã tiến sâu, mà trước cảm ứng một phen. Sau đó hắn còn phóng thích Huyết Linh Nhi, để nó đi thăm dò xem phía trước mặt có Thần Văn cảnh báo hay cường giả mai phục không?
- Không có người, nhưng có Thần Văn!
Huyết Linh Nhi thăm dò một lúc rồi quay về, bên trong có rất nhiều Thần Văn, thủ pháp bố trí rất tinh diệu.
Nếu Lục Ly không thúc giục đại đạo chi ngấn, lại không thể phóng thích thần niệm, chỉ dựa vào mắt thường e rằng rất khó phát hiện.
- Ừm...
Lục Ly trầm ngâm, Nghịch Long Uyên bố trí thế này, vậy rất có thể bọn hắn sẽ bố trí mai phục ở lối vào tầng tiếp theo.
Lục Ly vừa truyền tống đi qua, một khi bị xác định được vị trí, lập tức sẽ sa vào mai phục. Nếu ba mươi tộc nhân Nghịch Long Tộc đồng loạt tấn công, dù khả năng phòng ngự của hắn có nghịch thiên đến đâu thì cũng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.
Lộ ra thân phận?
Lục Ly quen biết với Nghịch Long Vân, cũng có một lần giao dịch với Nghịch Long Tộc, thậm chí còn từng gặp mặt Nghịch Long Uyên. Nhưng thân phận như thế liệu có đủ không? Liệu có thể khiến Nghịch Long Uyên bỏ qua cho hắn? E rằng là không.
Hắn gặp qua Nghịch Long Uyên một lần, biết đối phương là người vô cùng tự phụ và bá đạo, đừng nói Lục Ly, dù có là tộc trưởng Ngũ Kiếp đỉnh phong của đại gia tộc bình thường nào đó, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt, càng sẽ không nể mặt.
Lục Ly tiến vào cấm địa của bọn hắn, còn là vô thanh vô tức lẻn vào, lấy tính cách Nghịch Long Uyên há sẽ chịu bỏ qua? Lục Ly không dám đánh cược.
Bởi thế hắn quyết định trước cứ tu luyện ở đây một đoạn thời gian, một tháng chẳng hạn. Hắn tin tưởng Nghịch Long Uyên và đám thanh niên kia không khả năng đợi được một tháng, qua một tháng mới tiến vào sẽ càng thêm an toàn.
Rốt cuộc hắn đã thấy mặt Lục Linh, biết Lục Linh không chịu khổ hay bị ức hiếp, tạm thời hắn đã yên tâm phần nào. Hắn tin tưởng tiếp sau nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt, không vội ở nhất thời.
- Bế quan!
Lục Ly để Huyết Linh Nhi hộ pháp, trực tiếp bế quan ngay trong sơn động, tiếp tục tham ngộ Thiên Giáp Thuật, dù sao Thiên Giáp Thuật của hắn cũng sắp đại thành.
Đám người Nghịch Long Uyên quả thực đang ôm cây đợi thỏ ở lối vào tầng tiếp theo, bọn hắn ngồi xếp bằng trong một sơn cốc, bốn nhóm chia nhau mỗi nhóm một góc, một trăm hai mươi cường giả yên ắng chờ đợi Lục Ly đi vào.
Bốn đại thế lực đều cho rằng tuyệt thế bảo địa này là của bọn hắn, không cho phép bất cứ người ngoài nào nhúng tay, nhất là bọn hắn không biết Lục Ly tiến vào từ đâu, điểm này khiến bọn hắn không khỏi lo lắng.
Vạn nhất tuyệt thế bảo địa này còn có lối ra vào nào khác mà người bốn đại thế lực không biết, bọn hắn ở bên ngoài đánh sống đánh chết, bảo vật bên trong lại bị người dời sạch, đến lúc đó bốn đại thế lực đoán chừng đều sẽ điên mất.
Nghịch Long Uyên không giải thích nhiều lời với tộc nhân Nghịch Long Cốc, chỉ để bọn hắn hưu chỉnh tại chỗ, hạ trại nghỉ ngơi. Lần này chúng nhân tiến vào đều được gia tộc căn dặn, ở bên trong hết thảy đều phải nghe lệnh Nghịch Long Uyên.
Bởi thế tuy rất không hiểu, song đều không ai nói gì, ngược lại người ba đại thế lực khác đều ở trong sơn cốc, khiến bọn hắn không khỏi ngấm ngầm giới bị.
Thủ lĩnh ba nhóm còn lại ra lệnh, không được gây sự, ở lại trong doanh địa tu luyện nghỉ ngơi. Lúc này còn chưa thấy trọng bảo, không cần thiết phải đi đánh sống đánh chết.
Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày, chớp mắt mười ngày đã qua. Lục Ly một mực không tiến vào, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên không khỏi sốt ruột. Cứ tiếp tục đợi như vậy, bọn hắn thì không sao, chỉ sợ người trong tộc đứng ngồi không yên, người các thế lực còn lại chắc cũng đứng ngồi không yên, đến lúc đó rất dễ phát sinh tranh chấp, dẫn lên hỗn chiến.
- Đợi thêm năm ngày, nếu còn không tiến vào thì không đợi nữa, quay đầu tìm cơ hội giết hắn sau!
Nghịch Long Uyên trầm tư một lúc rồi đưa ra quyết định, mấy ngày qua đã có người Nghịch Long Cốc ngồi không yên, hắn không dám tiếp tục kéo dài thêm nữa, đến lúc đó e rằng sẽ náo ra đại sự.