Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3404 - Chương 3391: Đến Mà Không Trả Lễ Thì Không Hay

Bất Diệt Long Đế Chương 3391: Đến mà không trả lễ thì không hay

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly tiếp tục đứng yên, để Huyết Linh Nhi đi ra thăm dò bốn phía một phen, xác định không có Thần Văn, hắn chậm rãi đi ra bên ngoài sơn cốc. Rất nhanh liền thấy được vết máu và chân cụt tay đứt lưu lại ngoài này.

- Xem ra nơi đây từng bạo phát đại chiến...

Lục Ly nhướng mày, không biết là người bên nào khai chiến, Lục Linh có xảy ra chuyện không? Chẳng qua nghĩ đến địa vị Lục Linh ở Nghịch Long Tộc dường như rất cao, cường giả Nghịch Long Tộc hẳn sẽ không để nàng xảy ra chuyện, trong lòng hắn thoáng yên tâm phần nào.

- Đi thôi!

Lục Ly quét tới trước mặt, thân hình như tên nhọn lao vút đi, hắn có thể thăm dò được dấu chân trên mặt đất, xem ra tầng này cũng không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ.

- Ồ...

Đi chỉ một lúc, Lục Ly phát hiện dấu chân tách ra làm mấy hướng, xem ra bốn nhóm đã phân tán. Hắn không khỏi đau đầu, nhìn dấu chân thì biết đâu là Nghịch Long Tộc? Dấu chân nào mà chẳng như nhau.

Trầm tư thoáng chốc, Lục Ly không nghĩ nhiều nữa mà tuỳ tiện đi theo một hướng có dấu chân. Rốt cuộc cả bốn nhóm đều cùng hướng đến một nơi, sau cùng hẳn đều dẫn tới lối ra.

Tầng này là rừng rậm, còn là rừng rậm nguyên thủy vô cùng rậm rạp. Chỗ này không có đường, bởi thế dấu tích đội ngũ đi trước để lại rất rõ ràng. Lục Ly phát hiện tầng này cũng có thiên địa thần dược, chẳng qua rất nhiều thần dược đều bị hái, một ít thần dược còn chưa thành thục, giờ ngắt lấy chỉ là phí của.

Xùy!

Trên đường đi, Lục Ly phát hiện bên trái trước mặt có một đóa hoa khổng lồ nở rộ. Lúc hắn còn đang kinh ngạc, đóa hoa kia chợt di động, hệt như một con cự thú miệng rộng đột nhiên đánh tới, bất ngờ bao bọc lấy hắn.

- Hoa cỏ cây cối đều thành tinh.

Lục Ly không mấy kinh hoảng, hắn cảm ứng được trong đóa hoa phóng ra một loại chất lỏng màu vàng nhạt, chất lỏng này có tính ăn mòn cực mạnh. Hắn cảm ứng một phen, khẽ gật đầu, sức tấn công của đóa hoa này rất không sai, nếu là Tứ Kiếp đỉnh phong bình thường bị thôn phệ, đoán chừng sẽ bị luyện hóa chết tươi.

Oanh!

Trong tay hắn hiện ra một thanh phi kiếm, phi kiếm không ngừng chớp động, thoáng chốc liền chém nát đóa hoa, hắn tung mình tóe bắn ra, tiểu kiếm màu xanh lần nữa bay đi, xoắn nát đóa hoa kia.

- Đại Thiên thế giới, không gì không có a, đi thôi!

Chân sau Lục Ly giậm lên một mảnh phiến lá, hóa thành một đạo lưu quang lướt vào sâu trong rừng rậm.

Dây mây, bụi gai, cổ thụ, cỏ dại, trái cây...

Lục Ly hành tẩu trong rừng rậm suốt bốn năm ngày, gặp đủ loại công kích. Tỉ như có cây mọc đầy quả, lúc người đi qua những quả kia lập tức bay vụt đến, sức tấn công không thua gì một tên cường giả Ngũ Kiếp. Hơn nữa những quả kia đụng lên thân còn sẽ nổ tung, nếu người bị tập kích không có tâm lý chuẩn bị, khả năng phòng ngự lại không mạnh, tuyệt đối sẽ bị đống trái cây này nổ chết tươi.

Còn có một ít cỏ dại màu đen, những cỏ dại này không phải mò tới quấn quanh người ngươi, mà trực tiếp đâm xuyên vào trong thân, hấp thụ thần lực và huyết dịch ngươi. Nếu không phải Lục Ly phản ứng kịp thời, tức tốc tế ra phi kiếm, một khi để những cỏ dại này tràn vào thần đan, e là hậu quả không thể tưởng tượng.

Nơi này không chỉ có thực vật mà còn một ít tiểu động vật, tỉ như vài con chim nhỏ nhìn qua vô cùng đáng yêu, nhưng linh vũ trên thân lại đột nhiên bắn ra, uy lực lớn đến dị thường, Tứ Kiếp đỉnh phong đoán chừng khó mà đỡ nổi.

Lục Ly cảm thấy đây như thế giới biến dị, có lẽ nơi này thật là tuyệt thế bảo địa? Nơi này là bảo địa do Thánh Hoàng tế luyện? Nhưng thế giới này không có thiên địa linh khí quá mức nồng nặc, cớ gì hoa cỏ cây cối, chim chóc, cá tôm, sâu bướm đều xảy ra biến dị?

Lục Ly thu nhặt được một ít thiên địa thần dược, tuy không biết là thần dược loại gì, nhưng phẩm giai đều không kém. Hắn cũng mặc kệ, trước thu thập lại nói.

Bôn tẩu bốn năm ngày, Lục Ly tìm được lối vào tầng tiếp theo, mà thực ra cũng không tính là hắn tìm tới, hắn là men theo dấu chân tìm tới chỗ này.

Lối vào nằm ở trong một hốc cây cực lớn, theo lệ thường, Lục Ly để Huyết Linh Nhi đi trước thăm dò một phen, quả nhiên trong hốc cây có Thần Văn, bèn để Huyết Linh Nhi trực tiếp phá giải.

Bạch quang chớp hiện, Lục Ly phát hiện mình đi tới trong một thế giới kỳ dị.

Thế giới này là một mảnh bao la mờ mịt, ánh sáng nơi đây rất ảm đạm, bầu trời xám xịt ráng đỏ, nơi đây mang đến cho hắn cảm giác như là một mảnh thế giới hỗn độn, bao quanh là khí tức cổ xưa thê lương.

Lục Ly đứng nguyên tại chỗ, ngước mắt nhìn trời, khoảnh khắc này, trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác nhỏ bé lạ thường. Như thể bản thân biến thành hạt cát bên bờ biển, còn thế giới này là biển cả mênh mông bát ngát.

Cảm tưởng mình như đang đứng trong một tòa phế tích, ráng chiều chiếu xuống thành trì, trong lòng bất giác cảm thấy thê lương và cô độc đến khôn cùng.

Đây là cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng có vận vị, tựa hồ khắp nơi đều tồn tại thiên địa đạo vận, khắp nơi đều có thể thấy được pháp tắc chân lý.

Lục Ly đứng im bất động hồi lâu, hai mắt mở to nhìn hư không, nhìn đất đá phong hóa quanh bốn phía, nhìn nửa phiến đá chôn sâu dưới đất nơi xa.

Không biết qua bao lâu, là một ngày hay hai ngày, Lục Ly rốt cục hồi thần lại. Trong lòng hắn có cảm ngộ, có lẽ thế giới này cất chứa một ít thiên đạo chân đế, nhưng không phải người bình thường có thể cảm ngộ hay nắm giữ.

Pháp tắc chân ý hay thiên đạo thần vận ở đây đều quá thâm ảo, nếu nói pháp tắc chân ý hắn tiếp xúc trước đây là một hồ nước, như vậy nơi đây chính là một mảnh tinh không mênh mông.

Lấy năng lực của hắn, trước mắt chưa thể nào hiểu được, thậm chí lĩnh hội một tia da lông đều rất khó. Bởi thế hắn quả quyết ngừng lại tham ngộ, tiếp tục lần theo bước chân truy tung theo, hắn tới đây không phải tìm kiếm cơ duyên mà là vì muốn gặp mặt Lục Linh, muốn được trò chuyện với nàng.

Một đường truy tung mà đi, bôn tẩu nửa ngày, Lục Ly đột nhiên phát hiện một chuyện quái dị, dấu chân đột nhiên không còn.

Bình Luận (0)
Comment