Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn đảo qua xung quanh một vòng, phát hiện dấu chân cứ thế đột ngột tan biến, cảnh này khiến hắn không khỏi kinh nghi. Bầu trời nơi đây cũng có Thần Văn, bởi thế không khả năng phi hành, như vậy vì sao đến chỗ này dấu chân lại đột nhiên biến mất?
Lục Ly nghĩ không thông, sau nửa giờ đảo quanh phụ cận hắn mới chợt hiểu ra.
Hô hô!
Nơi xa đột nhiên nổi lên gió lớn, Lục Ly đảo mắt nhìn lại, thấy được nơi xa xuất hiện một vệt đen, tiếp đó vệt đen khoái tốc bay tới chỗ này, hóa ra là một vòi rồng khổng lồ.
Tốc độ vòi rồng quá nhanh, Lục Ly vừa mới nhận ra, vòi rồng đã gào thét cuốn thốc đến, tiếp sau một cỗ lực lượng cường đại cầm cố hắn, khiến hắn không cách nào di động,
Hắn bị cuốn vào trong vòi rồng.
- Ách?
Cảm ứng một phen, phát hiện trong vòi rồng có người, hơn nữa người còn không ít, khoảng chừng năm mươi, sáu mươi người. Toàn bộ đám người đều không thể động, chỉ biết không ngừng xoay tròn cuốn theo vòi rồng, rất nhanh ánh mắt Lục Ly bị một thân ảnh thướt tha hấp dẫn, Lục Linh cũng ở trong đó.
- Quả nhiên có người!
Nghịch Long Uyên cũng ở bên trong, mắt hổ tóe xạ hàn quang, gắt gao khóa chặt Lục Ly, quát khẽ:
- Là ngươi? Sao ngươi tiến vào được đây?
Lục Ly không đáp lời Nghịch Long Uyên, hắn nhắm mắt cảm ứng một phen, phát hiện thân thể mình hoàn toàn mất đi khống chế, thần lực cũng mất đi khống chế.
Nghịch Long Vân cũng ở bên trong, hắn nhìn thấy Lục Ly, phản ứng đầu tiên là hơi ngớ, sau đó mới mở miệng hỏi:
- Lục huynh, không ngờ ngươi cũng ở đây? Ngươi tiến vào từ đâu?
Có một vài người Nghịch Long Tộc từng gặp qua Lục Ly, thấy vậy không khỏi kinh ngạc, trước đó Nghịch Long Uyên nói qua có người lẻn vào trong bảo địa, không ngờ lại là Lục Ly.
- Đây là ai?
Người Lâm gia cũng ở trong vòi rồng, Lâm Phong Vân mở miệng hỏi dò. Nghịch Long Uyên nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Người này từng tới qua Nghịch Long Tộc chúng ta, thân phận cụ thể thế nào... ta cũng không biết.
Lục Ly phát hiện tất cả người ở đây đều không thể động, cũng không thể công kích, lập tức yên tâm, cười tủm tỉm nói:
- Ta là ai không quan trọng, ta vào đây không phải để đoạt bảo vật. Thuần túy đi lạc mà thôi, chỉ cần tìm đến lối ra sẽ lập tức thoát ly, tuyệt đối không quấy nhiễu các ngươi đoạt bảo.
- Hừ, nơi đây vào dễ ra khó, ngươi còn định vỗ mông đít bỏ đi?
Lâm Phong Vân hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Ngươi tiến vào từ đâu? Mau nói rõ ràng, nếu không... Hừ hừ!
- Nếu không thì sao?
Lục Ly chớp chớp mắt, mở miệng hỏi lại:
- Nếu không... ngươi giết ta được chắc?
- Ha ha ha!
Lâm Phong Vân bật cười ha hả, mắt lạnh nhìn Lục Ly nói:
- Một tên Tam Kiếp đỉnh phong mà cũng dám phách lối? Muốn giết ngươi... quá đơn giản.
- Thật ư?
Lục Ly lại có vẻ không cho là đúng, nói:
- Vậy ngươi thử xem!
Đám người này đều ở trong vòi rồng, ai cũng không thể di động, cũng rất khó phát động tấn công. Lúc này thần lực hắn đều bị nhiễu loạn, hắn không tin những người còn lại có thể phóng thích công kích quá mức cường đại.
- Lâm Thập Tam!
Lâm Phượng Vân quát khẽ, cách chỗ Lục Ly không xa, một tên công tử tuổi trẻ mắt sáng lên hai đạo u quang màu lam, u quang vừa chớp hiện, thoáng chốc đã bắn vào trong người Lục Ly, rõ ràng là công kích linh hồn.
- Lâm công tử, chậm đã...
Nghịch Long Vân vốn định nói gì đó, nhưng u quang màu lam đã bắn ra, thoáng chốc liền chui vào trong người Lục Ly, thấy vậy Nghịch Long Vân đành phải nuốt lại lời đã đến bên mồm.
Lục Ly cảm nhận được trong người có hai đạo năng lượng giống như điện xà dũng mãnh tuôn vào trong linh hồn, hắn lập tức điều động hồn lực phòng ngự, Long hồn cũng tức tốc phát sáng, bảo vệ linh hồn.
- Cũng may!
Hai đạo công kích linh hồn này tương đối mạnh, Long hồn tuy thôn phệ hơi chậm, song vẫn nhẹ nhàng chặn lại được. Một giây sau, Lục Ly mở mắt, gằn giọng nói:
- Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi cũng thử công kích linh hồn của ta xem!
Ông!
Trong tay Lục Ly hiện ra một thanh nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm rung lên, phóng thích Thần Âm pháp tắc. Thần lực tuy bị nhiễu loạn, nhưng không ảnh hưởng Thần Âm pháp tắc phóng thích.
Tên Lâm Thập Tam kia ở cách Lục Ly không xa, Thần Âm hồn ba khuếch tán đi qua, nhá mắt Lâm Thập Tam liền trúng chiêu. Chẳng qua tuy Yêu Hồn của Lâm Thập Tam cấp bậc không cao, nhưng linh hồn lại rất cường đại, bất ngờ trụ vững được. Song rất nhanh hắn liền hét thảm lên, như là một con quạ đen bị thương, phát ra tiếng kêu thê lương.
- Cái này...
Lâm Phong Vân Nghịch Long Uyên ngơ ngác nhìn nhau, công kích linh hồn của Lâm Thập Tam không tính quá mạnh, nhưng cũng rất không sai, không ngờ lại thúc thủ dưới tay một tên Tam Kiếp đỉnh phong...
Nơi này chỉ có Nghịch Long Vân là rõ ràng chiến lực Lục Ly, phải biết Lục Ly từng dựa vào công kích linh hồn đánh chết mấy tên cường giả Ngũ Kiếp, hắn thấy bộ dạng đó của Lâm Thập Tam bèn truyền âm nói:
- Lục huynh, tha người được thì nên tha người, đừng làm lớn chuyện.
Lục Ly nghĩ nghĩ, liền khống chế thu hồi lại những hồn châm kia, không tiếp tục tấn công Lâm Thập Tam nữa. Lâm Thập Tam được rảnh tay, không làm ra hành động quá khích nào khác mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
- Nhìn không ra ngươi còn là một tên cường giả linh hồn?
Lâm Phong Vân một bên xoay tròn trong vòi rồng, một bên nhìn sang Lục Ly cười lạnh nói:
- Chẳng qua các hạ cảm thấy bằng vào công kích linh hồn liệu có trấn áp được tất cả chúng ta không? Các hạ tưởng trừ công kích linh hồn ra, chúng ta sẽ không có thủ đoạn nào khác?
Lục Ly ngừng tấn công Lâm Thập Tam, sắc mặt Lâm Phong Vân dễ nhìn hơn chút. Hắn cũng sợ ném chuột vỡ bình, vạn nhất giết không chết Lục Ly, ngược lại bị Lục Ly đánh giết hơn phân nửa cường giả Lâm gia tại trường, vậy thì được không bù mất.
Linh hồn Lâm Thập Tam rất mạnh, nếu ngay cả hắn đều chịu không được công kích linh hồn từ Lục Ly, như vậy mấy chục người Lâm gia bọn hắn khả năng cao cũng chỉ có mấy người là ngăn cản được. Một khi Lục Ly đại khai sát giới, đại đa số người ở đây đều phải chết.
- Ha ha!