Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3406 - Chương 3393: Thân Nhân Thân Nhất

Bất Diệt Long Đế Chương 3393: Thân nhân thân nhất

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly cười cười, nói:

- Ta không tưởng vậy, con người ta trước nay luôn theo nguyên tắc, người không phạm ta ta không phạm người. Vừa nãy ta cũng đã nói, ta không cẩn thận đi lạc vào đây, sau khi tìm được lối ra sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không ở lại trong này.

- Được rồi, Lâm Phong Vân!

Bên kia Nghịch Long Uyên mở miệng nói:

- Trước đừng quản hắn, nghĩ cách thoát ra khỏi vòi rồng này cái đã. Nếu cứ một mực bị nhốt ở đây, có nói gì cũng là vô nghĩa.

Lâm Phong Vân vừa nghe liền hiểu, giờ khoan hẵng tìm Lục Ly so đo, tránh miễn xảy ra biến số. Chỉ cần thoát thân ra khỏi vòi rồng, khi đó muốn tiêu diệt Lục Ly chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Đám đông không để ý Lục Ly nữa mà đều tập trung nhắm mắt cảm giác tình hình trong vòi rồng, tìm cách thoát khốn. Trong vòi rồng này có một loại lực lượng thần kỳ cầm cố nhục thể bọn hắn, khiến bọn hắn di động khó khăn, then chốt hơn cả là thần lực tất cả mọi người đều bị nhiễu loạn. Thần lực chính là cội nguồn lực lượng của bọn hắn, thần lực bị can nhiễu, chiến lực bọn hắn cũng theo đó giảm mạnh.

Bọn hắn bị nhốt trong này đã lâu, cũng từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng chẳng ai động đậy được, càng đừng nói tới thoát thân. Đành cứ phải một mực xoay tròn trong vòi rồng, không biết cuối cùng sẽ đi tới đâu?

Lục Ly thấy không ai chú ý mình nữa, lập tức vui mừng, cưỡng bách bản thân không nhìn Lục Linh, mà nhắm mắt lại, thúc giục đại đạo chi ngấn, hình bóng Lục Linh lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

Một giây sau, có tiếng nói thanh lãnh vang lên trong đầu Lục Ly:

- Ngươi không biết nhìn trộm người khác là hành vi rất không lễ phép sao?

- Ách?

Nội tâm Lục Ly khẽ run lên, không ngờ Lục Linh lại chủ động truyền âm với hắn, trong lòng hắn không khỏi kích động đến run rẩy.

Chẳng qua rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, ngữ khí Lục Linh lạnh băng, rõ ràng không biết hắn, nếu hắn mạo muội truyền âm bắt chuyện, đoán chừng sẽ khiến Lục Linh càng thêm phản cảm.

Hắn trầm ngâm hồi lâu mới mới truyền âm đáp:

- Ngươi còn nhớ cái tên Lục Linh không? Ngươi còn nhớ Đấu Thiên Giới, nhớ bộ lạc Địch Long không? Ngươi còn nhớ đệ đệ từ nhỏ nương tựa lẫn nhau lớn lên cùng ngươi không?

Nơi này thần niệm không thể dùng, truyền âm tương đối khó khăn, cũng may khoảng cách giữa Lục Ly và Lục Linh không quá xa, chỉ cần khống chế một tia hồn lực tiết ra liền có thể truyền âm được.

Lục Ly liên tục hỏi mấy vấn đề, Lục Linh đeo khăn che mặt nên không thấy được thần sắc, chỉ là ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ mê mang. Sau đó nàng đột nhiên thống khổ, nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Tiếng rên rất nhỏ, bốn phía lại toàn là cuồng phong rít gào, chẳng qua xung quanh đều là cường giả, thính lực vô cùng khủng bố, Nghịch Long Uyên một mực chú ý Lục Linh, vội vàng ân cần hỏi dò:

- Linh Muội, ngươi sao thế? Chỗ nào không thoải mái à?

- Linh tỷ, sao thế? Ngươi sao thế?

- Linh tiểu thư!

Người xung quanh ân cần hỏi dò, đáng tiếc chúng nhân không thể động, bằng không sớm đã vây tới. Trong mắt Lục Ly cũng hiện đầy vẻ quan tâm, chẳng qua hắn không dám nhiều lời, trong lòng lại cực kỳ hối hận, đáng ra mình không nên lỗ mãng như vậy.

Rất rõ ràng, Lục Linh bị một chí cường giả phong ấn ký ức, người kia rất có thể là cường giả cấp bậc cỡ Nghịch Long Tường. Lục Ly kích lên ba động sâu trong linh hồn Lục Linh, xúc động tới phần ký ức bị phong ấn kia, thế nên mới khiến Lục Linh thống khổ đến vậy.

Đoán chừng một khi bị khơi gợi chuyện cũ, một khi hồi tưởng lại sự tình trước đây, phần ký ức phong ấn sẽ xung kích linh hồn nàng, khiến nàng không cách nào nghĩ tiếp, vậy liền vĩnh viễn không cách nào mở ra ký ức bị phong ấn.

- Ta không sao, các ngươi đừng quản ta!

Mãi một nén hương sau, Lục Linh mới mở mắt thì thào, sau đó nàng lần nữa nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi. Nghịch Long Uyên vẫn tiếp tục khẩn trương theo dõi Lục Linh, mấy người khác cũng nhìn Lục Linh.

Lục Linh không để ý bọn họ, mà truyền âm cho Lục Ly hỏi:

- Ngươi đến cùng là ai?

Lục Ly trầm ngâm, hắn không dám tiếp tục câu lên ký ức Lục Linh, sợ linh hồn nàng xảy ra chuyện, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ta là bằng hữu của ngươi, là một bằng hữu rất tốt trước đây. Giờ ngươi không nhớ được ta, nhưng không sao, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ là muốn hỏi, mấy năm này ngươi sống ở Nghịch Long Cốc có tốt không?

- Bằng hữu rất tốt?

Hai hàng lông mi Lục Linh thoáng run rẩy, thì thào bằng tiếng chỉ chính mình mới có thể nghe được. Nàng trầm mặc suốt gần nửa nén hương mới truyền âm nói:

- Ta biết ngươi không có ác ý, hơn nữa ngươi khiến ta có cảm giác rất thân cận, chúng ta hẳn không phải là bằng hữu? Là thân nhân hay là người yêu? Ngươi nói cho ta biết được không?

- Thân nhân hay là người yêu?

Lục Ly hơi ngớ, sau đó không khỏi mừng thầm, ít nhất Lục Linh vẫn có cảm giác thân cận với hắn, chỉ chừng đó thôi cũng đủ hắn hớn hở như điên, lần này hắn không chút ngập ngừng, vội đáp lời:

- Chúng ta là thân nhân, thân nhân thân nhất. Ừm, ngươi tuyệt đối đừng cố nhớ làm gì, không lại xúc động ký ức phong ấn, sẽ có hại với linh hồn ngươi.

- Thân nhân thân nhất?

Lục Ly thì thào mấy tiếng, sau đó cả người đột nhiên run lên, trên trán gồ lên gân xanh, thân thể không ngừng rung động, miệng môi mấp máy, phát ra tiếng rên thống khổ.

- Linh Muội!

Nghịch Long Uyên một mực chú ý Lục Linh, thấy cảnh này vội lập tức rống to, liều mạng vặn vẹo thân mình, như thế muốn giãy thoát khỏi lực lượng trói buộc cường đại, áp sát lại gần Lục Linh.

Những người khác cũng quan tâm nhìn Lục Linh, trong mắt Lục Ly hiện đầy lo lắng, nhưng lúc này hắn không dám nói thêm điều gì. Nhìn một lúc liền cường hành áp chế bản thân nhắm mắt lại, thông qua đại đạo chi ngấn đi cảm ứng.

Đám người Lâm Phong Vân tò mò nhìn Lục Linh, nữ tử này vô cùng thần bí, Lâm gia không có quá nhiều tư liệu về nàng, nếu không phải lần này Lục Linh đi ra, hắn đều không biết có người như vậy tồn tại.

Giờ thấy bọn Nghịch Long Uyên quan tâm nàng như vậy, đám Lâm Phong Vân không khỏi ngấm ngầm lưu tâm.

Bình Luận (0)
Comment