Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Điều chúng nhân lo lắng nhất đã xảy ra, hai vòi rồng chủ động tới gần nhau, sau đó oanh một tiếng, hợp hai làm một.
Chẳng qua không có vụ nổ nào phát sinh, chúng nhân cũng không bị ném ra ngoài, mà tiếp tục nằm trong bao phủ của lực lượng thần bí, không ngừng xoay tròn giữa trời.
Hô hô!
Hai vòi rồng hợ lại thành một vòi rồng khổng lồ, hơn trăm người bị cuốn vào bên trong, chi chi chít chít như từng phiến đá. Tiếng gió rít bên tai càng lớn, bầu không khí tại trường lại càng giương cung bạt kiếm, nhất là giữa người Nghịch Long Tộc và Thủy Vân Điện.
- Ha ha ha ha!
Một người cất tiếng cười to phá tan không khí bình tĩnh, một tên công tử Thủy Vân Điện lớn tiếng hét lên:
- Nghịch Long Kỳ, ngươi trừng cái gì? Không phục? Qua đây mà cắn ta.
- Đúng rồi, đúng rồi. Người Nghịch Long Tộc, không phải các ngươi có Nghịch Long huyết ấn ư? Nhanh thức tỉnh rồi tới giết chúng ta, các ngươi trừng mắt nhìn chúng ta như vậy, chúng ta sợ lắm.
- Chậc chậc, cô nương Nghịch Long Tộc xinh thật, ngươi nhìn, váy dài bồng bềnh, chân dài lộ hết cả, thật là mê người, ta chảy nước miếng mất.
- Đáng tiếc, cô nương Nghịch Long Tộc không thể gả ra ngoài, cũng chưa ai hưởng qua tư vị tiểu thư Nghịch Long Tộc, chẳng biết có khác nữ tử bình thường không? Hay là có vị gì khác?
- ...
Ngôn từ sau đó càng lúc càng khó nghe, đoạn thời gian trước bạo phát đại chiến bên ngoài sơn cốc, người Thủy Vân Điện ân lỗ vốn. Lượng người tử thương vượt xa phía Nghịch Long Tộc, bọn hắn cũng bị bức phải triệt thoái. Trong lòng ai nấy đều ôm theo một bụng lửa giận, giờ cả đám cùng bị vây khốn, ai cũng không động đậy được, bọn hắn tự nhiên muốn phát tiết một phen.
- Thủy Nguyệt Nhu!
Nghịch Long Uyên thấy ánh mắt rất nhiều người đảo qua trên thân Lục Linh, tuy dưới váy Lục Linh có mặc quần, nhưng vẫn một đoạn bắp chân lộ ra.
Vô số người nhìn chằm chằm mặt dưới của Lục Linh, cảnh này khiến Nghịch Long Uyên phẫn nộ không thôi, hắn tự kiềm chế thân phận không đi mắng chửi với đám người này, mà quay sang đệ nhất công tử Thủy Vân Điện Thủy Nguyệt Nhu nói:
- Người Thủy Vân Điện các ngươi hèn thế à? Quản đám chó dưới tay ngươi, đừng để ta khinh thường.
- Hắc hắc!
Thủy Nguyệt Nhu, cái tên giống nữ tử, tướng mạo thiên hướng âm nhu, giọng cũng mang màu trung tính, khiến người cảm thấy như một con rắn độc núp mình trong bóng tối, hắn cười cười nói:
- Bọn hắn không phải chó dưới tay mà đều là huynh đệ của ta, miệng trên mặt bọn hắn, ta không quản được, hay là ngươi giúp ta đi quản, xé miệng bọn hắn?
- Hừ!
Nghịch Long Uyên còn chưa dứt lời, một tiếng hừ lạnh vang lên, trong mắt Lục Ly bùng lên sát khí, khóa chặt Thủy Nguyệt Nhu nói:
- Ngươi không quản được đúng không? Vậy để ta đi xé miệng bọn hắn.
Đối với Lục Ly mà nói, Lục Linh vừa như là tỷ tỷ hắn, vừa như là phụ mẫu hắn, có thể nói trong lòng hắn Lục Linh còn quan trọng hơn phụ mẫu, là người quan trọng nhất trong đời hắn.
Long có nghịch lân, chạm vào tất chết, Lục Linh chính là nghịch lân của Lục Ly.
Sau khi bốn nhóm cùng ở trong vòi rồng, rất nhiều người dán chặt ánh mắt dâm tà đảo quanh trên thân Lục Linh, điều này khiến Lục Ly bạo nộ không thôi. Bọn này còn dám mở miệng khinh nhờn nàng, thế khác gì trực tiếp tát lên mặt hắn đâu?
Lục Ly đột nhiên cất tiếng khiến Thủy Nguyệt Nhu và đám người còn lại không khỏi kinh ngạc, lúc này người Thủy Vân Điện và Phiền gia mới phát hiện ở đây còn có người ngoài, người này còn rất lạ mặt, tuyệt đối không phải người Nghịch Long Tộc hay Lâm gia.
- Ngươi là ai?
Thủy Nguyệt Nhu nhìn chằm chằm Lục Ly, lạnh giọng nói:
- Khẩu khí lớn lắm, ngươi muốn đối địch với Thủy Vân Điện chúng ta?
- Ai không đóng khóa quần? Thả cái thứ này đi ra? Khẩu khí cuồng thật, muốn xé miệng chúng ta cơ đấy?
- Ha ha, không biết dã chủng chui từ đâu ra, lại dám nói lớn không ngượng? Giỏi thì tới mà xé miệng bọn ta.
- Lát nữa đợi bọn ta thoát khốn, nhất định phải khiến tiểu tử này không thật chết tử tế!
Người Thủy Vân Điện bạo nộ, nhìn chằm chằm Lục Ly chửi bới nhục mạ, một tên Tam Kiếp đỉnh phong vô danh lại dám ngông cuồng như thế? Tuy bọn hắn không thể động, nhưng há có thể mặc người làm nhục?
Ông!
Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm, trước là khóa chặt một tên kêu gào mắng chửi to mồm nhất ở gần, nhuyễn kiếm khe khẽ rung động, vô số sóng kiếm vô hình khuếch tán, bao phủ người này.
- A...
Rất nhanh, người kia gào lên thống khổ, tay chân không thể động, hắn biết cực lực ưỡn ẹo thân mình, phát ra từng hồi tiếng kêu thê lương.
- Ách!
Người phía Thủy Vân Điện trợn tròn mắt, không ngờ Lục Ly lại đánh thật, tuy chỉ thoáng khẽ rung nhuyễn kiếm, nhưng lại khiến một người trong bọn lập tức trúng chiêu.
Công kích linh hồn!
Thần lực tất cả mọi người tại trường đều bị can nhiễu, không thể phóng thích chân ý công kích hay thần thông. Dù tế ra bảo vật, uy lực đoán chừng cũng bị giảm mạnh, rốt cuộc không thể dùng thần lực toàn lực thúc giục.
Ông!
Lục Ly lần nữa đánh tới, khóa chặt một người khác ở bên cạnh, không ngoài dự liệu, người kia run lên, miệng không ngừng hét thảm. Lục Ly một hơi phóng thích ức vạn hồn châm tấn công. Nếu hắn không dừng lại, đoán chừng linh hồn hai người này sẽ sụp đổ.
- Giết hắn!
Người Thủy Vân Điện rống giận, đồng loạt tế ra bảo vật, tuy không cách nào phóng thích ra được toàn bộ uy lực, nhưng theo như bọn hắn thấy, đối phương chỉ là một tên Tam Kiếp đỉnh phong, tuỳ tiện dùng ra bảo vật công kích liền sẽ thịt nát xương tan.
Hưu!
Một mảnh vỡ hình kiếm màu trắng bay tới, trùng trùng nện lên đầu Lục Ly, Lục Ly lập tức phóng thích Thiên Giáp Thuật, ngạnh kháng mảnh vỡ này. Đây cũng là mảnh vỡ từ một kiện Đế Binh, uy lực cường đại vô song.
Oanh!
Mảnh vỡ hình kiếm màu trắng trùng trùng nện lên đầu Lục Ly, lại cảm giác cứ như nện phải khối sắt, thân mình Lục Ly chỉ thoáng khẽ run, mảnh vỡ hình kiếm bị bắn ngược ra.
- Cái này...
Đám đông phát ra tiếng kinh nghi, ngay cả đám người Nghịch Long Uyên Lục Linh cũng nhìn Lục Ly bằng ánh mắt chất đầy kinh ngạc, Lục Ly lại mặc kệ bọn họ, tiếp tục tấn công người Thủy Vân Điện.
- Tìm chết!