Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thủy Nguyệt Nhu bạo nộ, nhìn mấy người bị tấn công, nếu Lục Ly còn không ngừng tay, sớm muộn tinh thần mấy người này cũng sẽ sụp đổ. Trong tay hắn hiện ra một thanh đoản mâu màu đỏ máu, nửa đoạn sau đoản mâu này từng bị đánh gãy, nhưng nửa trước thì vẫn được bảo tồn hoàn hảo, hơn nữa rõ ràng còn từng được tế luyện, không nhìn kỹ căn bản nhìn không ra là đoản mâu đứt gãy.
Thần uy từ mâu này vô cùng khủng bố, còn chưa thúc giục liền đã truyền ra từng đạo khí tức đè nén. Thủy Nguyệt Nhu vừa tùy ý thúc giục, đoản mâu màu máu lập tức sáng lên hào quang vạn trượng, thần uy hạo hãn, khí tức túc sát bao phủ toàn trường, khiến chúng nhân cảm thấy hít thở không thông.
- Cẩn thận!
Lục Linh nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, tuy nàng không biết thân phận cụ thể của Lục Ly, nhưng trời sinh nàng đã cảm thấy rất thân cận với hắn, như thể hắn là thân thuộc của mình. Hiện tại Lục Ly cũng đang ra mặt vì sao, nàng há có thể không lo lắng?
- Ồ...
Lục Ly vừa mới tấn công một người, lập tức đảo mắt quét sang đoản mâu, thoáng nhìn, trong lòng tức thì đại chấn. Đoản mâu này rõ ràng là mảnh vỡ Thánh Binh, còn là một kiện mảnh vỡ được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, hắn phỏng đoán nếu toàn lực thúc giục hẳn có thể phát huy ra được một thành uy lực mà Thánh Binh vốn có.
Hưu!
Đoản mâu màu máu bay vụt đến, lần này Lục Ly không ngạnh kháng, giới chỉ trong tay hắn sáng lên, một bức sơn thủy cổ họa hiện ra, chắn ở trước mặt. Cổ họa này hắn chưa luyện hóa, nhưng sử dụng không gặp chút trở ngại nào, thậm chí còn đã từng dựa vào cổ họa ngăn lại công kích từ Đan Cửu Đăng.
Hưu!
Thoáng chốc, đoản mâu màu máu bay vụt đến, đâm lên sơn thủy cổ họa, ánh mắt chúng nhân khóa chặt lên đoản mâu, Nghịch Long Vân và Lục Linh đều không giấu được vẻ căng thẳng.
- Cái này...
- Cái gì...
- Làm sao có thể...
Chuyện khiến tất cả mọi người kinh hãi xảy ra, đoản mâu kia đâm lên sơn thủy cổ họa, chớp mắt liền đâm vào. Không phải đâm xuyên cổ họa, mà là đâm vào, biến mất ở bên trong cổ họa.
- Không hay!
Lúc này, nét mặt Thủy Nguyệt Nhu bất chợt trở nên chấn kinh và khó coi dị thường, bởi vì hắn phát hiện đột ngột mất đi liên hệ tinh thần với đoản mâu, nói cách khác hắn đã không cách nào khống chế đoản mâu nữa.
Đoản mâu này vốn không phải của hắn, mà là gia gia cho hắn mượn dùng tạm, gia gia hắn là trưởng lão Thủy Vân Điện. Đoản mâu này cũng không phải mảnh vỡ Thánh Binh bình thường, mà là một kiện chí bảo được vô số các đời tiền bối Thủy Vân Điện luân phiên tế luyện, uy lực không hề yếu thua Đế Binh.
Giờ đoản mâu lại mất đi liên hệ tinh thần với hắn, nói cách khác đoản mâu đã bị Lục Ly lấy đi!
Hưu!
Đầu bên kia, một thanh đào mộc kiếm bay tới, Lục Ly khống chế cổ họa lách sang bên trái, đào mộc kiếm cũng đâm trúng cổ họa, sau đó sa vào, biến mất vô tung vô ảnh.
- ...
Dù xung quanh là cuồng phong rít gào, một vài người còn không ngừng kêu thảm, nhưng đại đa số chúng nhân tại trường đều cảm thấy yên tĩnh dị thường, tất cả mọi người như quên đi tình hình xung quanh, trong mắt chỉ còn mỗi Lục Ly và bức sơn thủy cổ họa kỳ dị kia.
Vốn có người Thủy Vân Điện định phóng thích bảo vật, giờ lại lập tức không dám động. Có mấy người đã phóng thích bảo vật, giờ lại vội vàng điều khiển bay ngược trở về, ánh mắt ai nấy nhìn Lục Ly đều như nhìn quái vật.
Bí bảo miễn cưỡng sánh ngang Đế Binh, lại bị Lục Ly nhẹ nhàng thu lấy, đây là thủ đoạn kinh thiên cỡ nào? Nếu ngay cả Đế Binh và Thánh Binh mà Lục Ly đều có thể thu lại, vậy thì còn đánh cái khỉ khô gì nữa?
- Chí bảo!
Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân thì lại nhìn chằm chằm bức sơn thủy cổ họa kia của Lục Ly, ánh mắt nóng rực, tưởng như có thể hòa tan cả núi băng. Bảo vật này quá mạnh, có được nó bằng với có thể khắc chế vạn binh.
Ai cũng không ngờ, một tên Tam Kiếp đỉnh phong cỏn con, một nhân vật trong mắt bọn hắn không khác gì con sâu cái kiến, lại nắm trong tay chí bảo lợi hại đến vậy? Có khi nào Lục Ly không phải Tam Kiếp đỉnh phong, mà là một lão ma ẩn tàng cảnh giới? Nhưng khí tức sinh mệnh Lục Ly lại rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều người ở đây...
- Còn đánh nữa không?
Lục Ly thu lại cổ họa, liếc nhìn đám người Thủy Vân Điện, gằn giọng nói:
- Nếu còn thủ đoạn gì thì cứ dùng ra hết đi, có bảo vật lợi hại cứ việc tế ra. Nếu các ngươi không đánh, vậy thì đến lượt ta đánh. Lần này ta không chỉ muốn xé miệng các ngươi, mà còn xé luôn linh hồn các ngươi!
Mỗi lần Lục Ly ra tay lại có một người trúng chiêu, tuy tạm thời linh hồn chưa lập tức sụp đổ ngay, nhưng một mực trong trạng thái bị tấn công. Người vừa trúng chiêu hai mắt tức thì trắng dã, gân xanh nổi lên, toàn thân co quắp, cứ tiếp tục thế này dù là ai cũng nhìn ra hắn tất sẽ xảy ra chuyện.
Mười một người!
Lục Ly tấn công mấy chục lần, mười một người trúng chiêu, phía Thủy Vân Điện chỉ còn lại bảy người bình yên vô sự. Bảy người này hoặc là có Yêu Hồn cường đại thủ hộ linh hồn, hoặc là khoảng cách thực sự quá xa, Lục Ly khó mà khóa chặt công kích được.
Trên mặt đám người Thủy Nguyệt Nhu hiện đầy kinh hãi và phẫn nộ, nhưng bọn hắn đều không động đậy được, chỉ biết bó tay không làm được gì. Bọn hắn không am hiểu công kích linh hồn, giờ lại không dám dùng tới bảo vật, đành chỉ biết trơ mắt nhìn huynh đệ bọn tỷ muội chịu tội, cuối cùng chết đi.
- Không thể tiếp tục thế này!
Thủy Nguyệt Nhu hít một hơi thật sâu, miệng quát khẽ nói:
- Vị bằng hữu này, chúng ta có thể dừng lại nói chuyện chút được không? Ngươi giết bọn họ, sau này liền thành tử địch với Thủy Vân Điện chúng ta. Điện chủ chúng ta đang ở ngay bên ngoài, ngươi thử nghĩ xem đi ra rồi sẽ như thế nào? Ta thì nghĩ giữa chúng ta đâu có thâm cừu đại hận? Cớ gì không mở lòng ra trao đổi?
Trường mâu màu máu của Thủy Nguyệt Nhu bị Lục Ly thu lấy, điều này là đả kích rất lớn đối với Thủy Nguyệt Nhu, thậm chí hắn không biết ra ngoài phải ăn nói thế nào với gia gia.