Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Song lúc này hắn không thể không nỗ lực bình tĩnh, đè ép hỏa khí, ôn tồn trao đổi với Lục Ly. Bằng không mười một người kia đoán chừng đều phải chết, đến lúc đó dù thoát khốn, đám người người còn lại không bị Nghịch Long Tộc đánh giết thì cũng không làm được gì.
Dù chỉ xuất hiện một kiện Thánh Binh, bọn hắn biết lấy cái gì ra đi liều, lấy cái gì đi tranh, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn ba đại thế lực còn lại tranh đoạt, bọn hắn thì bị cho ra chầu rìa.
- Nói chuyện?
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười giễu cợt, đáp lại nói:
- Ngươi cảm thấy nên nói chuyện thế nào? Hay nói cách khác, ngươi tính dùng cái gì đi mua mạng của bọn hắn?
- Không phải mua mạng bọn hắn!
Thủy Nguyệt Nhu tức tối đến độ thiếu chút chửi đổng, hóa ra nãy giờ hắn nói đều là nói nhảm? Hắn lần nữa hít sâu một hơi rồi hỏi:
- Vị bằng hữu này, trước đây chúng ta không thù không oán, đúng chứ? Ngươi cũng không phải người Nghịch Long Tộc, cần gì phải ra mặt thay bọn họ?
- Ta không ra mặt thay bọn họ, mà là ra mặt cho nàng!
Lục Ly sát khí đằng đằng nói, ánh mắt đảo qua Lục Linh:
- Bất luận kẻ nào dám cả gan vũ nhục nàng, vậy chính là thù không đội trời chung với ta, ta giết các ngươi còn tính là nhẹ.
- Ách?
Chúng nhân dồn dập ghé mắt, đồng loạt quét nhìn Lục Linh, vừa nãy Nghịch Long Uyên chính vì nàng mà nổi giận đại chiến một trận với Thủy Vân Điện. Giờ lại có người ra mặt thay cho Lục Linh, muốn vì nàng tiêu diệt tất cả người Thủy Vân Điện?
Trước đây Lục Linh một mực chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân, thậm chí người Nghịch Long Tộc biết nàng đều không nhiều, chỉ biết thân phận nàng rất tôn quý, một mực đi theo bên người Nghịch Long Tường.
Lục Linh che mặt, thấy không rõ dung mạo, nhưng tư thái và khí chất đều tuyệt đỉnh, chính điều đó khiến cho vô số người chú ý, sau lần này đoán chừng ba đại thế lực còn lại đều sẽ nghĩ hết mọi cách điều tra thông tin về Lục Linh.
- A...
Đúng lúc này, tên công tử Thủy Vân Điện đầu tiên bị Lục Ly tấn công đột nhiên hét thảm, tiếp đó cả người run lên liên hồi, cuối cùng bất động. Khí tức trên thân dần tan biến, rất nhanh đã biến thành một cỗ thi thể.
- Thừa Hiến!
Thủy Nguyệt Nhu bi thống gào lên, hắn triệt để hoảng, người đầu tiên chết đi, đồng nghĩa những người còn lại cũng sẽ dần dần chết đi. Nếu giờ hắn còn không làm ra gì đó, vậy thì rất nhanh mười người kia đều sẽ biến thành thi thể, theo gió xoay tròn trong vòi rồng.
Hô hô!
Thủy Nguyệt Nhu thở ra một hơi, tận lực khiến sắc mặt trở nên ôn hòa chút, hắn nhìn qua Lục Ly nói:
- Bằng hữu này, ngươi ra điều kiện đi, muốn thế nào mới có thể buông tha bọn hắn?
- Ta nghĩ xem!
Lục Ly giả bộ trầm ngâm, khiến tâm tình đám người Thủy Nguyệt Nhu như thắt lại, giờ còn nghĩ, tính nghĩ bao lâu? Những người khác sắp không gánh được nữa rồi.
- A!
Lại một tiếng hét thảm, thêm một người chết đi, còn là một vị tiểu thư, cường độ linh hồn người này hẳn là tương đối yếu chút, bởi thế tuy bị tấn công sau, nhưng lại người chết trước.
Thủy Nguyệt Nhu thiếu chút thì phát điên, người chết kia chính là đường muội của hắn, hắn ánh mắt như phun lửa nhìn Lục Ly nói:
- Mặc kệ điều kiện ngươi muốn là gì, chí ít trước cũng phải ngừng tấn công đi đã. Bằng không lại chết người, việc này liền xong.
- Xong là xong thế nào?
Lục Ly cười nhạt, truyền lời nói:
- Các ngươi định xong thế nào? Muốn giết ta? Cứ tới đây mà đánh, để xem có giết được không? Giết được Lục Ly ta, tính các ngươi có bản sự.
- Ngươi đừng quá phận!
Thủy Nguyệt Nhu phẫn nộ rống to:
- Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở trong này không đi ra? Ngươi vừa đi ra, Thủy Vân Điện chúng ta tất toàn lực truy sát, khắp cả Tam trọng thiên đều không có chỗ cho ngươi dung thân.
- Ồ! Sợ quá nhỉ?
Lục Ly cười nhạo một tiếng, sau đó nói:
- Trên thực tế, lúc ta động thủ tấn công người Thủy Vân Điện các ngươi, ta và Thủy Vân Điện các ngươi đã là tử thù, đúng chứ? Lấy tâm thái cao ngạo của đám công tử các ngươi, e là sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết ta cho bằng được? Nếu đã là tử thù, vậy không bằng giết nhiều chút, như thế dù phải chết, ít ra cũng có người bồi cùng, đúng không nào?
Nội tâm Thủy Nguyệt Nhu trầm xuống, xem ra Lục Ly căn bản không có ý định buông tha những người này, vừa nãy nói suy tính chắc chỉ là đùa giỡn hắn. Ánh mắt hắn chuyển lạnh, quát khẽ nói:
- Lục Ly đúng không? Ngươi nhất định phải muốn như thế ư?
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, bá khí lộ hết ra, trong tay khua múa nhuyễn kiếm, đâm tới mấy người gần đó. Những người kia vốn sắp không chống nổi, lúc này lại bị Lục Ly tấn công, rốt cuộc chịu hết nổi, không ngừng phát ra từng tiếng hét thảm, chiến tử đương trường.
Bọn Thủy Nguyệt Nhu không nói gì, lúc này nói gì thêm cũng là nhảm nhí, trừ tự rước nhục vào thân thì chẳng nghĩa lý gì. Bọn hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn xem từng người chết đi, nhìn xem bằng hữu bọn hắn, tộc nhân bọn hắn chết đi, trong lòng bọn hắn tràn ngập phẫn nộ và sát ý, nhưng bọn hắn lại đều không làm gì được.
Một nén hương sau, mười một người chết đi, tất cả biến thành thi thể không ngừng xoay tròn bay múa trong gió lốc. Bọn Thủy Nguyệt Nhu nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng xung quanh. Bởi vì chỉ cần tuỳ tiện nhìn quanh liền sẽ thấy được từng cỗ thi thể, vừa nãy những người này còn sống sờ sờ, còn là huynh đệ tỷ muội, còn vui cười chơi đùa với bọn hắn, giờ lại đã biến thành từng cỗ thi thể lạnh lẽo trôi nổi giữa trời.
Hô hô!
Thủy Nguyệt Nhu hít một hơi thật sâu, hắn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bằng không cứ tiếp tục thế này sớm muộn hắn cũng phải điên mất. Hắn phải nghĩ cách thoát ly khỏi vòi rồng, sau đó lại nghiền Lục Ly thành tro.
- Lục Ly!
Thủy Nguyệt Nhu nhắm mắt gầm gào:
- Ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho hành vi hôm nay, Thủy Nguyệt Nhu ta thề, nếu không chém ngươi thành muôn mảnh, ta quyết không làm người.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, không thèm để ý nói:
- Cũng từng có không ít người nói với ta như vậy, nhưng ta vẫn cứ sống nhăn ra đây, ngược lại rất nhiều thế lực đều bị ta tiêu diệt, hi vọng Thủy Vân Điện các ngươi đừng theo gót bọn hắn.