Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông!
Một cơn gió mát đột nhiên thổi qua trên thân Lục Ly, khiến cả người Lục Ly khẽ run lên. Hắn giấu mình trong cự thạch, cửa hang có Thần Văn phong ấn? Như vậy gió ở đâu ra? Chỉ có một lời giải thích, đây là có người dùng thần niệm thăm dò, hắn bị phát hiện.
Hưu!
Cự thạch tiếp tục lướt về nơi xa, điều khiến Lục Ly như trút được gánh nặng chính là không thấy có người truy sát, rất nhanh đám người kia đã bay mất, cự thạch cũng vẫn tiếp tục lướt về phương xa.
Hắn chăm chú cảm ứng một phen, xác định không có người đuổi theo, lúc này mới mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt. Chỉ là trong lòng vẫn rất bất an, mặc dù tạm thời không có người truy sát, song hắn đã bị phát hiện. Nếu phát hiện hắn là người bốn đại thế lực, như vậy sớm muộn gì hắn sẽ bị truy sát. Nơi đây là bảo địa trong túi bốn đại thế lực, bọn hắn tuyệt đối không cho phép có người nhúng tay vào.
Thời gian sau đó, Lục Ly sống trong lo lắng hãi hùng, cứ sợ một tên cường giả cấp Lĩnh Chủ nào đó đột nhiên đuổi tới, tung chiêu nện nát cự thạch, sau đó một chưởng vỗ chết hắn.
Điều mà hắn lo lắng không xảy ra, ba ngày sau một mực rất bình tĩnh. Có lẽ cường giả phát hiện ra hắn vẫn đang mải mê đuổi theo hoành thiên cự liên, hoặc là cường giả kia không thực sự phát hiện ra chân thân hắn. Bất luận là vì nguyên nhân nào, ba ngày không có ai đuổi theo, như vậy đoán chừng tạm thời hẳn sẽ được an toàn.
Lục Ly không dám tu luyện, một mực chăm chú cảm ứng tình hình chung quanh, hắn muốn mau chóng tìm được lối ra để rời đi. Ở lại đây giống như nhảy múa trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể chết đi, tốt nhất vẫn nên sớm rời đi thì hơn.
Không gian nơi này thực sự rất lớn, hoặc có lẽ cự thạch chỉ đang bay vòng quanh, phi hành lâu vậy rồi nhưng Lục Ly vẫn mãi chưa thấy được bến bờ của giới diện, tựa hồ thế giới này rộng lớn vô biên.
Lại bay một ngày, Lục Ly lần nữa gặp được đám người Lục Linh Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân, hắn có thể xác định cự thạch quả nhiên đang yên ắng phi hành vòng quanh. Thoạt nhìn như là phi hành theo đường thẳng, nhưng kỳ thực điều hắn nhìn thấy chỉ là giả tượng, thật ra cự thạch một mực bay vòng quanh, bằng không không lý nào lại lần nữa gặp được đám người Lục Linh.
Đám này thì không sao, bọn họ chưa đủ khả năng phát hiện được hắn. Cả đám vẫn cứ đang khoái tốc phi hành, mỗi nhóm cách nhau một đoạn cự ly, người Phiền gia Lâm gia và Thủy Vân Điện đi tương đối gần, rõ ràng ba đại thế lực đang ngấm ngầm đề phòng Nghịch Long Tộc.
Cự thạch lướt qua ba nhóm, tiếp tục hướng về nơi xa, đám người kia căn bản không để ý tới cự thạch này. Bởi vì khắp nơi quanh đây toàn là cự thạch, đa phần đều bị nện nát, không thấy có chỗ nào khác thường, ai cũng không quá để ý.
Thời gian lại qua bốn ngày, Lục Ly vẫn chưa tìm được lối ra, lối ra tầng này hẳn vô cùng kín đáo, cũng rất khó tìm, bằng không qua lâu vậy rồi, hẳn phải sớm phát hiện mới đúng.
- Chẳng lẽ lối ra nằm trong cự thạch nào đó?
Lục Ly nghĩ đến một loại khả năng, tầng này trừ hư không ra thì chỉ còn cự thạch. Nếu lối ra nằm trong hư không, vậy thì dễ tìm. Trong hư không không có, khả năng cao là sẽ nằm trong cự thạch.
Lục Ly bắt đầu tập trung cao độ cảm ứng cự thạch mà mình lướt qua, xem xem bên trong những viên đá kia liệu có ba động đặc thù. Làm vậy tương đối vất vả, nhưng không đi cảm ứng, sợ rằng vĩnh viễn không cách nào phát hiện ra được.
Lại qua ba ngày, Lục Ly và đám lão giả kia lần nữa gặp nhau, từ đằng xa Lục Ly đã cảm nhận được thần uy hạo hãn của hoành thiên cự liên, đồng thời còn có thể cảm nhận khí tức đè nén của đám lão giả.
- Ồ...
Nhưng Lục Ly lại không có cảm nhận được thần uy của Vô Danh Yêu Đế, theo lý thuyết mà nói thần uy của cường giả cấp Đế phải vô cùng khủng bố, Đại Đế chi uy hẳn sẽ đè ép cho Lục Ly không thở nổi, nhưng Lục Ly lại không có cảm nhận được một tia Đế uy nào.
- Chẳng lẽ người đi đầu đuổi theo hoành thiên cự liên không phải Vô Danh Yêu Đế?
Lục Ly thoáng nghi hoặc, song hắn không dám thúc giục đại đạo chi ngấn đi cảm ứng, thậm chí còn cực lực thu liễm khí tức, đồng thời ngấm ngầm cầu nguyện mong đừng bị người phát hiện.
- Oanh!
Đột nhiên một bàn tay khổng lồ nện lên cự thạch, tuy cự thạch không nổ tung, nhưng cũng bị chấn bay. Mặc dù thần văn phòng ngự trên cự thạch trụ được trước một chưởng này, nhưng thần uy từ chưởng kia vẫn chấn cho khí huyết toàn thân Lục Ly lăn lộn.
Trên mặt hắn hiện đầy kinh hãi, bị người phát hiện rồi ư? Có người muốn nện nát cự thạch để giết hắn?
Hắn không cố được quá nhiều, lập tức thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh, trong đầu tức thì hiện ra từng bức cảnh tượng.
Thứ đầu tiên chiếu vào trong đầu hắn là một dây xích màu hoàng kim khổng lồ, dây xích kia không phải thực thể, mà là hư ảnh, dài chừng trăm trượng, thô to hơn cả đầu hắn, trên đó tán phát ra uy áp vô danh, khiến linh hồn Lục Ly bất giác run lên.
Phía sau hoàng kim tỏa liên là một nam tử tuấn mỹ khoác áo bào xanh, tướng mạo nam tử này hơi có chút nữ tính, tóc dài màu xanh bóng mượt, trên thân không có bất kỳ khí tức nào, thân hình phiêu dật, một mực đuổi sát theo hoàng kim cự liên.
- Vô Danh Yêu Đế!
Trước đây Lục Ly từng nghe nói qua về Vô Danh Yêu Đế, vừa nhìn liền xác định là hắn, đồng thời cũng biết vì sao khi nãy không cảm nhận được Đế uy. Vô Danh Yêu Đế thu liễm khí tức, nếu không biết qua về hắn, sợ là ai cũng không ngờ người này lại là cường giả cấp Đế?
Ngay lúc Lục Ly đang cảm ứng Vô Danh Yêu Đế, Vô Danh Yêu Đế cũng đột nhiên quét mắt nhìn sang bên này. Lục Ly cảm giác ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu qua thần văn phòng ngự trên cự thạch, xuyên thấu qua thân thể hắn, trực tiếp nhìn thấu linh hồn.
- A...
Cả người Lục Ly khẽ run lên, ánh mắt Vô Danh Yêu Đế quá khủng bố, vừa nhìn liền phảng phất xem thấu hết thảy bí mật của hắn. Chẳng qua Vô Danh Yêu Đế chỉ thoáng nhìn một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, tựa hồ Lục Ly chỉ là một con kiến hôi, căn bản không đáng cho hắn để ý.