Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Không ngờ tiểu tử này lại nhốt được Trật Tự Thần Liên?
Hoàng kim cự liên kia tràn vào trong người Lục Ly, lúc này đã rút nhỏ mấy chục lần, biến thành một con tiểu Thần Long màu hoàng kim chạy tới chạy lui trong người Lục Ly. Nó vẫn muốn thoát ra ngoài, nhưng hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn chính đang khoái tốc di động, tạo thành một chiếc lồng giam, nhốt hoàng kim cự liên lại trong người Lục Ly.
Hiện tại Lục Ly đã ngất đi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, mà dù biết hắn cũng không làm gì được. Hoàng kim cự liên chợt tới chợt lui trong người, lại một mực không thoát ra được. Thậm chí hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn còn bắt đầu co rút lại, phạm vi hoạt động của hoàng kim cự liên càng lúc càng bị thu hẹp.
- Thú vị, thú vị!
Trong mắt Vô Danh Yêu Đế lộ ra một tia hiếu kì, hắn cảm ứng được rõ ràng tình trạng của Lục Ly, chỉ là một tên võ giả Tam Kiếp đỉnh phong cỏn con, mặc dù tu luyện Vô Thượng Thần Thể, nhưng chiếc lực cỡ đó, trong mắt hắn thực sự không khác gì một con kiến hôi.
Hắn truy đuổi lâu như vậy, nghĩ qua rất nhiều cách, lại đều không thể thu phục hoàng kim cự liên, giờ lại bị một tên tiểu võ giả nhẹ nhàng nhốt lại? Quái sự như thế sao không hiếu kì cho được?
Thời gian dần trôi, Vô Danh Yêu Đế lại vẫn không vội, hắn bất động, những người còn lại đều không dám động, Vô Danh Yêu Đế cứ thế đứng bên cự thạch, ai dám đi tấn công? Vạn nhất dư ba đánh trúng phải Vô Danh Yêu Đế thì sao?
Vô Danh Yêu Đế nhìn chằm chằm cự thạch, có mấy người tuy miễn cưỡng có thể cảm ứng được chút tình hình, lại không cách nào thăm dò được rõ ràng. Chỉ biết bên trong có người, lại không biết cụ thể là ai.
Một nén hương sau, mắt Vô Danh Yêu Đế chợt sáng lên, vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm.
Bởi vì hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn trong thân thể Lục Ly đã khóa cứng hoàng kim cự liên... không, lúc này hẳn đã hóa thành hoàng kim tiểu liên. Hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn siết chặt hoàng kim tiểu liên kia, hiện tại hoàng kim tiểu liên đã không thể động.
Hơn nữa đại đạo chi ngấn còn đang bắt đầu ăn mòn hoàng kim tiểu liên, hoặc nói cách khác là đang thôn phệ hoàng kim tiểu liên. Đại đạo chi ngấn tán phát ra quang mang thần thánh, từng chút từng chút thôn phệ hoàng kim tiểu liên, đồng thời với đó, đại đạo chi ngân cũng dần chuyển thành màu vàng.
- Đây là vật gì”?
Trong mắt Vô Danh Yêu Đế lộ rõ vẻ kinh nghi, hắn kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng gặp qua đại đạo chi ngấn trong người Lục Ly. Quan trọng nhất là một tên Tam Kiếp đỉnh phong, lại có được thủ đoạn quái dị như vậy, điều này khiến hắn thực sự nghĩ không thông.
Lại qua nửa canh giờ, kim sắc tiểu liên hoàn toàn bị thôn phệ, một đạo đại đạo chi ngấn cũng triệt để chuyển thành màu vàng. Hơn ba ngàn đại đạo chi ngấn tự động du tẩu, về lại nơi trước kia Lục Ly khắc họa. Trong thân thể Lục Ly dần khôi phục bình tĩnh, nhục thân bắt đầu vận chuyển năng lực tự lành, thương thế trong người dần được chữa trị.
- Thật thần kỹ!
Vô Danh Yêu Đế thì thào, từ đầu đến cuối hắn một mực không ra tay, lúc này trong mắt cũng không có sát ý, chỉ là thoáng có chút cảm khái. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó đột nhiên mở tay ra, quét về phía cự thạch.
Ông!
Một đạo vân sóng tràn ra, cự thạch bất ngờ chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng bị Vô Danh Yêu Đế nắm ở trong tay. Hắn đảo mắt nhìn sang đám người xung quanh, nói:
- Thiên địa dị bảo, người có duyên thì được, chúng ta đều là người không có duyên, đừng cưỡng cầu nữa. Ta đi ra ngoài trước, các ngươi cứ ở lại đây chậm rãi thăm dò, nơi này đích thật là vô thượng bảo địa từng được Thánh Hoàng tế luyện, cố gắng thăm dò, có lẽ sẽ giành được thu hoạch cực lớn.
Hưu!
Dứt lời, Vô Danh Yêu Đế nắm lấy viên đá, cả người hóa thành một đạo lưu quang biến mất nơi phương xa, nháy mắt đã tan biến vô ảnh vô tung.
Đám người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, lời này của Vô Danh Yêu Đế là có ý gì? Hắn mang đi viên đá kia không phải là muốn từ từ luyện hóa hoành thiên cự liên ư? Sao còn nói chúng ta đều là người không có duyên?
Chẳng qua đoạn lời tiếp sau của Vô Danh Yêu Đế lại khiến tinh thần đám người tại trường khẽ chấn. Cường giả cấp Đế cũng khẳng định, nơi này là bảo địa từng được Thánh Hoàng tế luyện, như vậy chúng nhân chỉ cần chăm chú thăm dò một phen, khả năng cao là sẽ có hi vọng được đến thu hoạch cực lớn.
…
Lục Ly không biết mình đã ngủ thiếp đi bao lâu, một canh giờ hay là mấy canh giờ, hay là mấy ngày mấy đêm. Chỉ biết sau khi tỉnh lại cả người hắn đều không động được, xương cốt đứt gãy vẫn chưa hoàn toàn lành lại, đau đến mức tê dại.
Hắn theo bản năng phóng thích thần niệm, lại bất ngờ phát hiện thần niệm đã có thể dùng. Hiện tại hắn đang nằm trên một đỉnh núi nhỏ, bên cạnh còn có một người, một thanh niên tóc xanh. Thanh niên tóc xanh tuấn mỹ dị thường, lúc này đang thản nhiên đứng đó, trong tay bưng một vò rượu ngon, chính đang thản nhiên nhấm nháp.
- Ngươi đã tỉnh?
Thanh niên tóc xanh không nhìn Lục Ly mà nhìn sơn hà nơi xa, trên người không có bất kỳ khí tức nào, thoạt nhìn chỉ như một người bình thường.
- Vô Danh Yêu Đế!
Lục Ly cả kinh, đầu óc khoái tốc chuyển động, cắn răng giãy dụa bò dậy, cố gắng chắp tay nói:
- Lục Ly gặp qua đại nhân!
Bởi vì xương cốt còn chưa hoàn toàn lành hẳn, bởi thế làm ra bất kỳ động tác nào cũng sẽ đau đến nhe răng nhếch miệng, lúc này hắn phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng đứng thẳng, cả người run lên, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn không thể không làm vậy, một là vì kính trọng với cường giả đỉnh cấp, hai là vì nghĩ cho mạng nhỏ của bản thân. Nếu hắn có nửa điểm bất kính hay chọc giận tới cường giả cấp Đế, đối phương bóp chết hắn chỉ như bóp chết một con kiến.
Vô Danh Yêu Đế không nói gì, tựa hồ cũng không thấy Lục Ly đang run rẩy, hắn không lên tiếng Lục Ly đành phải tiếp tục khom lưng, giữ nguyên tư thế hành lễ.
Vô Danh Yêu Đế tiếp tục thản nhiên uống rượu, mãi một nén hương sau mới chậm rãi xoay người nói:
- Chính mình ngồi đi, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi hành lễ hay không cũng như nhau.