Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bôn tẩu mấy chục vạn dặm, cảnh tượng trước mặt chợt biến, một mảnh rừng rậm hiện lên, Thiên Hàn cư sĩ ngừng lại, vung tay lên nói:
- Lão Liễu, ngươi dẫn người đi vào xem thử, ta cảm giác nơi này có thần dược.
- Được!
Một tên Ngũ Kiếp đỉnh phong mắt sáng rực lên, lập tức dẫn đầu một nhóm tiến vào trong, ngoài ra rất nhiều người không cần kêu gọi, đều chủ động đi vào trong rừng rậm, thần dược có ai mà không muốn?
Lập tức đã có mấy ngàn người xông vào trong rừng, đại bộ phận người đi vào lần này đều là võ giả Tứ Kiếp, ai mà không muốn thần dược? Rất nhiều người còn chủ động đề thăng tốc độ, sợ bị người tranh đoạt.
- Chư vị cẩn thận chút!
Hàn Sơn Cư Sĩ quát khẽ, tốc độ đám người tiến vào trong rừng lập tức thả chậm, chỉ là sau khi thăm dò một lúc, phát hiện không có dị trạng, chúng nhân dần cũng yên tâm.
- Có thần dược!
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, người bên ngoài vốn còn đang có chút do dự tức thì tuôn vào theo. Chẳng qua vẫn có mấy ngàn người không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Lục Ly chính là một trong số đó, hắn một mực đi theo sau Hàn Sơn Cư Sĩ chừng trăm trượng, lúc này thậm chí không nhìn về phía rừng rậm mà khoanh chân ngồi xếp bằng ngay tại chỗ. Trước khi xác định tuyệt đối an toàn, Lục Ly không dám loạn động, một ít thần dược hắn còn không để vào mắt, an toàn là ưu tiên số một.
Thế giới này mang đến cho hắn cảm giác vô cùng quỷ dị, hắn luôn cảm thấy sẽ có đại sự xảy ra, thiên địa dị tượng lúc ở bên ngoài cứ một mực quẩn quanh trong đầu Lục Ly, hắn không tin nơi này chỉ là một tiểu thế giới đơn thuần.
- A...
- Trốn!
- Chạy mau!
Đột nhiên, trong rừng truyền ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn với đó là vô số tiếng kinh hô, đám Lục Ly lập tức đứng bật dậy, người xung quanh đều như lâm đại địch. Hai hàng lông mày Hàn Sơn Cư Sĩ càng thêm nhíu chặt, lại vẫn không loạn động.
Hưu hưu hưu!
Đám đông sợ hãi trốn ra, rất nhiều trên thân còn mang thương, có người trên thân cắm đầy tên nhọn, có người từ đằng xa đã quát khẽ:
- Cư sĩ, bên trong có người, là Dã Nhân, Dã Nhân cường đại! Cư sĩ nhanh đi hỗ trợ, nếu không người bên trong phải chết hơn phân nửa!
- Dã Nhân?
Lục Ly và đám người còn lại bên ngoài đều biến sắc, nếu là có quái vật hay hung thú thì còn đỡ, đằng này lại là Dã Nhân, còn là Dã Nhân rất cường đại?
- Võ giả Tứ Kiếp ở lại đây bày trận, Ngũ Kiếp đi theo ta!
Hàn Sơn Cư Sĩ vung lên bồ phiến, quát khẽ một tiếng, cường giả Ngũ Kiếp phía ngoài thoáng ngập ngừng, nhưng sau cùng đều cùng theo Hàn Sơn Cư Sĩ lao vút vào bên trong.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền cũng đi theo, dẫn theo không ít người kinh ngạc, chẳng qua Lục Ly muốn đi chịu chết, bọn hắn việc gì phải quản?
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Nếu nơi này có thổ dân, còn là thổ dân cường đại, Lục Ly tự nhiên muốn đi tìm hiểu tình hình, bằng không đến lúc đó chết thế nào đều không biết. Rốt cuộc có đám người Hàn Sơn Cư Sĩ đi trước đỡ đạn, hắn chỉ việc theo sau tìm hiểu tình hình mà thôi.
Rừng rậm um tùm, xung quanh toàn là đại thụ rợp trời, mặt dưới là thân cây trụi lủi, trên đỉnh là nhánh lá chi chít, bởi thế ánh sáng trong đây vô cùng ảm đạm.
Lục Ly vọt vào theo, trong rừng không ngừng có người lao ra, về cơ bản đều là võ giả Tứ Kiếp, nơi xa ẩn ẩn nghe được tiếng nổ, bên kia hẳn đang có cường giả Ngũ Kiếp chiến đấu với thổ dân Dã Nhân.
Mặc dù thần lực chúng nhân nhiễu loạn, tốc độ lại không chậm, chỉ sau mười mấy nhịp thở liền đã đi tới chiến trường, bên này một mảnh hỗn độn, rất nhiều đại thụ bị chém đứt, mặt đất cũng xuất hiện từng rãnh sâu hun hút.
Bên này có rất nhiều thi thể, đoán chừng chí ít đã chết ba, bốn ngàn người, lão Liễu, cường giả Ngũ Kiếp được Hàn Sơn Cư Sĩ điểm danh chính đang dẫn theo một đám cường giả Ngũ Kiếp chiến đấu với quái vật.
Không sai!
Ấn tượng đầu tiên của Lục Ly là quái vật, chứ không phải Dã Nhân.
Bên kia có rất nhiều người lùn, vóc dáng thấp gầy, dáng người lại rất thô to, tay chân chắc nịch, rất nhiều nơi trên thân mọc lông dài màu đen, ngay cả trên mặt cũng có lông dài lưa thưa.
Bọn họ mặc khố da, trên tay cầm lấy một loại đoản cung bằng xương, thân hình cực kỳ nhanh nhẹn, có thể leo cây, có thể luồn xuống đất, giống như từng con chuột chũi. Bên kia mưa tên đầy trời phóng tới, những mũi tên nhỏ màu trắng này lấp lánh bạch quang, Lục Ly tận mắt nhìn thấy một tên cường giả Ngũ Kiếp bị bắn trúng, người bị xuyên thủng dễ dàng, rất là khủng bố!
Dã Nhân lên tới mấy ngàn người, song đã có một bộ phận bị đánh chết, đám người lão Liễu chủ yếu dựa vào bảo vật để tấn công, thần lực ai nấy đều bị nhiễu loạn, rất nhiều chân ý và thần thông cường đại không thể sử dụng, đành phải tận lực thúc giục bảo vật công kích.
Khả năng phòng ngự của những Dã Nhân kia có vẻ không sai, một ít bảo vật đánh trúng bọn hắn, lại chỉ khiến bọn hắn thụ thương chứ không thể đánh chết. Dã Nhân bị thương hoặc là lao lên đại thụ đào tẩu, hoặc là chui xuống lòng đất tan biến không thấy đâu.
- Giết!
Hàn Sơn Cư Sĩ dẫn người xông tới, bồ phiến trong tay bay lên, hóa thành một đạo lưu quang đảo qua trên cổ một tên Dã Nhân, đầu lâu Dã Nhân kia lập tức bay lên, nháy mắt đã miểu sát một người.
Đám cường giả bên này lập tức tinh thần đại chấn, có cường giả cấp Lĩnh Chủ gia nhập chiến đoàn, muốn đánh tan đám Dã Nhân này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, chí ít bên này sẽ không xuất hiện thương vong quá lớn.
Hưu!
Lục Ly trốn sau một gốc cây, bên trái đột nhiên vang lên tiếng xé gió, nãy giờ hắn vẫn đang một mực thúc giục đại đạo chi ngấn, lập tức gần như không chút ngập ngừng, vận chuyển Bác Long Thuật, nâng lên nắm tay bất thần nện sang bên trái.
Ầm!
Một mũi tên xương trắng chạm vào nắm tay Lục Ly, cả người Lục Ly khẽ run lên, mũi tên xương trắng bị đánh bay. Lục Ly đảo mắt lạnh lùng nhìn tới, một cái Dã Nhân bị hắn quét qua, cuống quít bay vút đi, xông lên trên cây.
Hưu hưu hưu!
Trong tán lá trên đỉnh đầu, không ngừng có tên nhọn màu trắng bay ra, nhắm thẳng tới Lục Ly, Lục Ly vung lên nắm đấm như thiểm điện, đánh bay chùm tên nhắm đến mình.