Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- A...
Bên kia Hàn Sơn Cư Sĩ cũng liên tục ra tay, lấy đi tính mạng từng tên Dã Nhân, hắn hơi có chút kinh ngạc nhìn sang chỗ Lục Ly. Vừa rồi Lục Ly theo ở sau lưng đã dẫn lên hắn chú ý, giờ Lục Ly lại nhẹ nhàng hất văng chùm tên bắn tới, cảnh này khó miễn khiến cho hắn hiếu kì.
Chẳng qua hắn chỉ liếc mắt nhìn một lúc liền không quan tâm nữa, ai cũng có tuyệt chiêu của riêng mình, lần này vào đây nhiều người như vậy, ngọa hổ tàng long cũng là điều bình thường.
- Đi!
Lục Ly không tiếp tục lưu lại, có Hàn Sơn Cư Sĩ ở đây, còn chưa đến lượt hắn ra tay, hẳn rất nhanh chiến cuộc sẽ được ổn định. Hắn chỉ tới để thăm dò tình hình, nếu đã tìm hiểu xong rồi, tự nhiên phải rút lui, bằng không sẽ dẫn lên Dã Nhân cường đại chú ý.
Lục Ly yên ắng lui ra, người bên ngoài chính đang kết trận phòng ngự, có rất nhiều người bị thương được vây ở chính giữa để trị liệu. Lục Ly lách mình vào trong, ngồi xếp bằng trên mặt đất, thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng tình hình chung quanh.
- Mọi người cẩn thận dưới đất!
Lát sau, trong lòng Lục Ly khẽ động, quát nói:
- Dã Nhân xông lên từ dưới đất!
Lục Ly vừa cất tiếng hét, mặt đất quanh bốn phía chúng nhân bỗng chợt nổ tung, tiếp đó vô số Dã Nhân bay ra, tên nhọn đầy trời trút tới như vũ bão.
Dù Lục Ly đã nhắc nhở, song vẫn có không ít người trúng chiêu, số Dã Nhân lao ra phải đến mấy ngàn, đám này cùng lúc bắn ra tên nhọn, bọn hắn không thể trốn đi đâu được, đành phải ngạnh kháng.
Nếu ở đây có thể sử dụng thần lực, Lục Ly tin tưởng trấn áp đám Dã Nhân này hoàn toàn không chút áp lực nào, thậm chí có thể nhẹ nhàng diệt sạch. Đáng tiếc, thần lực nhiễu loạn, tốc độ, lực tấn công, khả năng phòng ngự của chúng nhân đều giảm mạnh, lại không phải ai ai cũng đều có trọng bảo.
Nắm tay Lục Ly liên tục vung lên, nện bay mười mấy mũi tên nhọn. Hắn đảo mắt quét nhìn một lượt, trong lòng trầm xuống. Bên này tụ tập trên vạn người, chỉ sau một lượt công kích đã có hai ba ngàn người chết đi, cộng thêm số chết trong rừng rậm vừa rồi, hiện tại con số tử thương đã lên tới sáu, bảy ngàn, đoán chừng sẽ còn tăng thêm.
- Mọi người xông lên, đánh giáp lá cà với chúng!
Có người quát khẽ, một ít võ giả Ngũ Kiếp bắn tới, Dã Nhân phóng thích công kích từ xa, vậy bọn hắn cận thân chắc sẽ đỡ hơn một chút.
- Giết!
Vô số người bạo rống phóng về phía Dã Nhân, bằng không ở lại đây tất cả đều thành bia ngắm cho mưa tên. Dưới uy hiếp từ tử vong, ai nấy đều trở nên cuồng bạo, điên cuồng lao đi.
Đợi tấn công này khiến trận hình Dã Nhân bỗng chốc trở nên hỗn loạn, song phương bắt đầu đánh giáp lá cà. Một bộ phận Dã Nhân thu hồi Bạch Cốt Cung, lấy ra đại bổng bằng xương trắng. Một bộ phận Dã Nhân khác thì tiến vào lòng đất, chui ra từ hướng khác, tiếp tục xạ kích từ xa.
Công kích cận thân của Dã Nhân quả nhiên yếu đi hẳn, rất nhiều Dã Nhân bị đánh giết, nhưng càng nhiều võ giả bị bắn chết bởi đám Dã Nhân thoát tới đằng xa, không ngừng bắn ra tên nhọn.
Chiến đấu kéo dài chừng nửa nén hương, sau khi Hàn Sơn Cư Sĩ dẫn người giết đi ra thì kết thúc. Dã Nhân hẳn có linh trí không sai, vừa thấy đám người Hàn Sơn Cư Sĩ lao ra, một tên Dã Nhân tương đối cao lớn lập tức rống to, sau đó toàn bộ Dã Nhân đồng loạt chui xuống lòng đất, tan biến không thấy đâu nữa.
Hàn Sơn Cư Sĩ không dẫn người truy sát, nơi này thần niệm không thể thăm dò, tiến vào lòng đất sẽ càng thêm nguy hiểm. Hàn Sơn Cư Sĩ đành phải hạ lệnh chúng nhân nghỉ lại tại chỗ hưu chỉnh chữa thương, an táng người chết.
Lần này có thể nói là tử thương thảm trọng, bên này tổng cộng hơn mười sáu ngàn người, giờ chỉ còn lại không đến bảy ngàn người, chết đi gần vạn. Đấy mới chỉ là lần đầu tiên giao phong với Dã Nhân, hơn nữa Dã Nhân cũng chỉ xuất động chưa tới vạn người, tính là một lần thảm bại.
Sở dĩ đại bại, nguyên nhân chủ yếu là nơi này không thể sử dụng quá nhiều thần lực, chiến lực chúng nhân sụt giảm nghiêm trọng, ngay cả bản thân Hàn Sơn Cư Sĩ cũng nói hắn chỉ phát huy được ba bốn thành chiến lực.
Phương thức tấn công của Dã Nhân rất đơn giản, lại vô cùng hữu hiệu. Bên này có rất nhiều võ giả Tứ Kiếp, mật độ quá dày đặc, khả năng xuyên thấu của tên nhọn bằng xương trắng lại tương đối mạnh, tuỳ tiện bắn một phát liền có người trúng chiêu.
Nhìn đám người chết đi, trong lòng ai nấy đều không khỏi bi thống, như thể thấy được tương lai của chính mình. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, mấy nhóm nhân mã còn lại chắc cũng bị Dã Nhân tập kích, lần này tiến vào đây có hơn hai ba mươi vạn người, đoán chừng rất nhanh hơn phân nửa trong đó sẽ chết đi, vĩnh viễn vùi mình trong thế giới kì dị này.
Người chết thì cũng đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống, chúng nhân trị liệu mấy canh giờ, sau đó Hàn Sơn Cư Sĩ hạ lệnh đi tiếp. Cứ một mực ở lại chỗ này, vạn nhất bị Dã Nhân tập kích lần nữa, vậy thì rắc rối to.
Lục Ly một mực rất đê điệu, dù vừa rồi tấn công Dã Nhân, hắn đều không ra tay quá ác. Chết đạo hữu không chết bần đạo, nếu hắn quá rêu rao, bị Dã Nhân cường đại để mắt tới, hắn sẽ chết rất thảm.
Hắn một mực đi ở trung tâm đại quân, thời thời khắc khắc thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, tránh miễn bị Dã Nhân đánh lén. Trong lòng hắn cũng rất trầm trọng, vốn tưởng nhiều cường giả như vậy, hẳn có thể nhẹ nhàng vượt qua hết thảy nguy cơ ở nơi này, lại không ngờ chỉ chớp mắt đã chết đi nhiều người như vậy.
Hắn không có lòng tin quá lớn vào chuyện mọi người có thể bình yên còn sống ra ngoài, nếu có thể dùng được thần lực, bằng vào uy năng Lĩnh Chủ, hoàn toàn đủ khả năng nhẹ nhàng quét ngang trọn cả tiểu thế giới, song rõ ràng điều đó là không thể.
Lục Ly từng tiến vào rất nhiều hiểm địa, trải qua rất nhiều tình thế nguy hiểm, thế nên vẫn chưa quá mức tuyệt vọng, đám Dã Nhân kia còn chưa khiến hắn phải bó tay chịu chết, trước cứ đi tới xem sao.
Đại bộ đội tiếp tục tiến lên, đi được nửa ngày thì gặp vài phiến sâm lâm, giờ chúng nhân không còn ai dám tiến vào rừng rậm, dù trong rừng rậm có thần dược, nhưng thần dược quan trọng hay là mạng quan trọng?