Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ở trong rừng rậm, đám Dã Nhân kia như cá gặp nước, một khi lẻn vào được trong tán lá, muốn bắt lại là điều quá khó. Nếu là ở trên hoang nguyên, vậy thì an toàn hơn nhiều, chỉ cần tập trung cảm ứng lòng đất là được.
Nửa ngày sau đó, chúng nhân không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không thấy có Dã Nhân đến tập kích, thương thế đa phần đều khôi phục bảy tám thành, trong lòng cũng dần an tâm.
Lại đi về nửa ngày, trước mặt xuất hiện một phiến hồ bạc, Hàn Sơn Cư Sĩ nghĩ nghĩ, liền để chúng nhân dừng lại ở đây hạ trại nghỉ ngơi, cùng nhau thương nghị xem con đường tiếp theo nên đi thế nào.
Chúng nhân khoanh chân ngồi xếp bằng, vài người đi đến trong hồ tẩy rửa vết thương, có người trực tiếp nhảy xuống hồ, định phát tiết biệt khuất và lửa giận trong lòng.
- A...
Nhưng mà, vừa tiến xuống nước liền có người hét thảm, mấy trăm người nhảy xuống hồ đều lăn lộn kêu thảm, tiếp đó da thịt trên thân bắt đầu hư thối...
- Trong hồ có kịch độc!
Chúng nhân kinh hãi, rất nhiều người không khỏi mừng thầm vì đã không xuống nước, sắc mặt Hàn Sơn Cư Sĩ khó coi dị thường, bởi vì chính hắn là người ra lệnh hạ trại bên hồ.
- Cái nơi quỷ quái này...
Trên mặt Lục Ly cũng hiện đầy kinh hãi, xem ra ở đây phải cẩn thận nhiều hơn mới được, bằng không chết như thế nào đều không biết. Đám người tiến vào trong nước sau cùng đều biến thành xương trắng, số lấy nước tẩy rửa thì đỡ hơn một chút, kịp thời cắt đi phần da thịt thối rữa, nhờ đó không đến nỗi để độc dịch ăn mòn toàn thân.
- Có người tới!
Chúng nhân mới ngồi xếp bằng được một lúc, nơi xa bất ngờ truyền đến tiếng bước chân, ai nấy vội vàng đảo mắt nhìn lại, xác định cũng là võ giả cùng tiến vào đây mới yên tâm phần nào.
- Ách... là bọn Điên Ma Tử, bọn hắn cũng chết rất nhiều người.
Rất nhanh, người bên kia hiện ra trong tầm mắt, có người nhận ra một người trong đó là lão ma Điên Ma Tử, cường giả cấp Lĩnh Chủ. Nhóm này ban đầu vốn có hơn hai vạn người, giờ lại chỉ còn không đến một vạn người. Ngoài ra còn có rất nhiều người bị thương, tay gãy chân đứt, vài người trên thân còn có lỗ máu.
- Phiền phức lớn rồi!
Lục Ly thì thào, Dã Nhân chỉ mới tập kích vài lần đã khiến người tiến vào đây tử thương thảm trọng. Cứ tiếp tục thế này, liệu sau cùng có thể sống sót được bao nhiêu người? Liệu sau cùng bọn hắn có thể thoát ra được không?
Nơi này có lối ra nối thông với bên ngoài không? Nếu không có lối ra, chẳng phải sau cùng bọn hắn hoặc là bị Dã Nhân giết chết, hoặc là cả đời bị nhốt chết ở đây.
Điên Ma Tử không đi qua, Hàn Sơn Cư Sĩ cũng không đi qua, tựa hồ trước kia giữa hai người có gì đó không cùng, chẳng qua người dưới lại đều đi qua trao đổi tình hình với nhau một phen.
Tình hình rất không ổn, phía Điên Ma Tử bị hơn hai vạn Dã Nhân tập kích, hơn nữa trên đường bọn hắn còn tận mắt chứng kiến mấy ngàn người chết thảm, đoán chừng rất nhiều nơi đều tao ngộ Dã Nhân tập kích.
Dã Nhân ở thế giới này rốt cục có bao nhiêu? Liệu có còn Dã Nhân càng cường đại chưa xuất động? Nơi này có khi nào là một Dã Nhân hoàng triều? Có khi nào có tận mấy trăm mấy ngàn vạn Dã Nhân?
Nếu Dã Nhân thật sự lên tới mấy trăm vạn, như vậy kết cục chờ đợi chúng nhân tuyệt đối sẽ không quá diệu, trừ số ít cường giả đỉnh cấp ra, những người còn lại e rằng khó mà sống nổi. Nhất là đám võ giả Tứ Kiếp bình thường, đoán chừng sau cùng đều sẽ biến thành xương trắng.
Tin tức truyền về, bầu không khí khủng hoảng bắt đầu lan tràn, rất nhiều người mặc dù vẫn đang thương nghị, nhưng ai có thể nghĩ ra cách đây? Giờ chỉ còn một phương án duy nhất, đó chính là mau chóng tìm được lối ra.
Hàn Sơn Cư Sĩ và đám cường giả đỉnh cấp như lão Liễu có thể nhẹ nhàng đánh giết Dã Nhân. Nhưng bọn hắn có thể giết được bao nhiêu? Dã Nhân nơi này đến vô ảnh đi vô tung, bằng vào sốt ít cường giả đỉnh cấp làm sao trấn áp hết được?
Hơn nữa bọn hắn mới tiến vào chưa bao lâu, Dã Nhân đã tổ chức mấy đợt tấn công mãnh liệt, còn là đồng thời tấn công từ nhiều hướng, điều này chứng tỏ Dã Nhân rõ ràng tình hình ở đây như lòng bàn tay. Bọn hắn cũng có quân đội cường đại, có năng lực tổ chức vô cùng chính xác.
Giờ mới chỉ là đợt tấn công đầu tiên, đoán chừng không bao lâu nữa, đợt tấn công thứ hai thứ ba sẽ theo nhau mà đến. Đối với Dã Nhân mà nói, bọn Lục Ly là kẻ ngoại lai, là quân xâm lược, bọn hắn sẽ không chấp nhận bất cứ thỏa hiệp hay đàm phán nào, trừ phi bên này có thể triệt để trấn áp Dã Nhân.
Hàn Sơn Cư Sĩ để chúng nhân hưu chỉnh non nửa ngày, sau đó tiếp tục dẫn người đi tới, từ đầu tới cuối không trao đổi nửa lời với Điên Ma Tử, càng không có ý để hai nhóm liên hợp cùng nhau hành động.
Kẻ dưới ngược lại hi vọng hai cường nhân hợp sức với nhau, như thế chúng nhân sẽ càng thêm an toàn. Nhưng Hàn Sơn Cư Sĩ muốn đi, bọn hắn có thể làm gì được? Hoặc là chọn đi cùng, hoặc là quay sang gia nhập phe Điên Ma Tử.
Tất cả đều chọn đi theo Hàn Sơn Cư Sĩ, rốt cuộc trước giờ vẫn một mực đi theo hắn, lúc gặp tình thế nguy hiểm, Hàn Sơn Cư Sĩ cũng toàn lực trợ giúp. Phía Điên Ma Tử đã chết rất nhiều người, qua bên kia chưa chắc đã được an toàn.
Trên đường, chúng nhân trầm mặc hành tẩu, sắc mặt ai nấy đều rất trầm trọng, thời thời khắc khắc chăm chú quan sát tình hình xung quanh, nhất là dưới đất, phòng ngừa Dã Nhân đánh lén.
Lần này đi tới nửa ngày, lại mãi không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không chạm mặt Dã Nhân nào, mà chỉ gặp một ít hung thủ cấp thấp, đều bị bọn hắn nhẹ nhàng ra tay đánh chết.
- A... đó là cái gì?
Lại đi tới gần nửa ngày, chợt có người kinh hô, người đi ở mặt trước ùa lên một ngọn núi, vừa lên đỉnh ai nấy đều ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.
Lục Ly theo ở phía sau, vội vàng gia tốc đi lên, sau đó dõi mắt nhìn về phía xa, liếc nhanh mấy lần, trong lòng hắn cũng kịch chấn. Cuối tầm mắt nơi xa, Lục Ly thấy được một mảnh thổ bảo, thổ bảo không lớn, nhưng mọc lên chi chi chít chít không thấy đâu là điểm cuối, đoán chừng chí ít phải có mấy vạn.