Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc này bên ngoài thổ bảo đứng từng hàng Dã Nhân chỉnh tề, tất cả Dã Nhân đều tay cầm xương trắng, lưng đeo tiểu cung. Quét mắt nhìn, tối thiểu phải đến ba, bốn vạn người, ai nấy đứng thẳng ngay ngắn, nghiêm trận chờ đợi, rõ ràng là đang đợi người bên này.
Những thổ dân này vẻ ngoài không khác gì Dã Nhân, lại được huấn luyện chỉnh tề trật tự giống hệt quân đội nhân loại, mấy vạn người đứng thẳng, không phát ra bất kỳ thanh âm nào, mang đến cho người cảm giác đè nén cực độ.
Trước đó đã biết về sự cường đại của những Dã Nhân này, bởi thế giờ đây đối mặt với mấy vạn Dã Nhân, trong lòng ai nấy đều bất giác run lên, rất nhiều người thậm chí còn định quay lưng bỏ chạy.
- Đừng hoảng!
Hàn Sơn Cư Sĩ quát khẽ một tiếng, hắn biết nếu giờ mà đào tẩu, trận hình bọn hắn sẽ lập tức loạn mất, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người bị đánh giết. Một khi quân tâm sĩ khí rơi xuống, đội hình tản mất, vậy liền chưa đánh đã thua một nửa.
Nghe được Hàn Sơn Cư Sĩ quát khẽ, chúng nhân mới kịp hồi thần, đồng loạt lấy ra pháp bảo binh khí bày trận hình. Hàn Sơn Cư Sĩ quét nhìn chúng nhân một lượt, quát nói:
- Ai hiểu ngôn ngữ thời thượng cổ viễn cổ, đi lên giao thiệp một phen. Xem thử có thể chung sống hoà bình được không, cứ nói với bọn hắn chúng ta không có ác ý, là ngoài ý tiến vào đây, chỉ cần tìm được lối ra, chúng ta lập tức đi ngay.
Không ai đáp lời Hàn Sơn Cư Sĩ, có lẽ có người hiểu, nhưng không dám đi mạo hiểm.
Chờ giây lát, một tên lão giả Tứ Kiếp đỉnh phong cắn răng bước ra nói:
- Ta hiểu một chút, ta đi thương lượng xem sao, làm phiền cư sĩ áp trận cho ta!
- Được!
Hàn Sơn Cư Sĩ khẽ gật đầu, liếc nhìn xung quanh nói:
- Một trăm Ngũ Kiếp cùng theo xuống núi, những người còn lại kết trận trên núi, nếu bọn hắn muốn khai chiến, chúng ta đánh một trận trên núi này với chúng. Nhớ kỹ, ngàn vạn không thể loạn, một khi tan tác, đa phần các ngươi đều phải chết.
- Vâng!
Điểm này chúng nhân đều rất rõ ràng, lập tức nghiêm trận chờ đợi, Hàn Sơn Cư Sĩ dẫn theo một trăm người chậm rãi đi xuống, không ai lấy ra bảo vật hay vũ khí, sắc mặt bình tĩnh, biểu thị bản thân không có ác ý.
Võ giả hiểu ngôn ngữ thượng cổ vừa đi đường vừa lớn tiếng kêu gọi, trên mặt còn hiện ý cười, không ngừng ngoắc tay, biểu thị ý tứ muốn chuyển đạt.
Mấy vạn Dã Nhân đứng phía dưới không có bất kỳ dị động nào, phía trước mấy vạn người này đứng sáu tên Dã Nhân càng cường tráng cao lớn, sáu Dã Nhân kia mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám người Hàn Sơn Cư Sĩ đang từ từ tiến xuống.
Đám người Hàn Sơn Cư Sĩ dừng lại giữa sườn núi, không tiếp tục đi tới, lão giả lớn tiếng kêu gọi thì tiếp tục rảo bước xuống núi, đến dưới chân núi lại không dám tiếp tục đi tới, mà chỉ dùng ngôn ngữ thượng cổ không ngừng kêu gọi.
Phía Dã Nhân không có bất kỳ hành động nào, thậm chí thần sắc đều không biến hóa, người kia kêu gọi được một lúc thì nhìn sang phía Hàn Sơn Cư Sĩ, kẻ sau khoát tay, ra hiệu người kia tiếp tục kêu gọi.
Người kia hô lên hai câu, phía Dã Nhân rốt cục có động tác, một tên Dã Nhân ở trung tâm hàng ngũ giơ tay lên cao cao, sau đó trùng trùng vung xuống.
Hưu hưu hưu hưu!
Chớp mắt, mưa tên trút tới, hơn ngàn Dã Nhân đồng loạt kéo cung bắn tên, mưa tên bao trùm lấy lão giả Tứ Kiếp đỉnh phong đang lên tiếng, nháy mắt, người kia bị bắn chết. Sau đó Dã Nhân vừa nãy lần nữa vung tay, mấy vạn Dã Nhân lao nhanh mà đến, bắt đầu tấn công.
- Triệt về trên núi!
Hàn Sơn Cư Sĩ thở dài đành chịu, xem ra không cách nào giao lưu được với Dã Nhân, một khi gặp chỉ còn nước tử chiến, sau lần này không biết sẽ còn bao nhiêu người sống sót.
Bại thì chắc chắn là bại, nhưng giờ không thể trốn, bằng không sẽ tử thương càng thêm trầm trọng, chỉ có thể vừa chiến đấu vừa chậm rãi rút lui, như vậy mới chạy ra được càng nhiều người.
- Chuẩn bị chiến đấu, vừa đánh vừa lui, ai tự tiện thoát đi, sau này không cần đi theo ta nữa!
Hàn Sơn Cư Sĩ hét lớn, dẫn người bay lên, chúng nhân tức tốc kết trận, chờ đợi đám Dã Nhân kia bay đến. Hàn Sơn Cư Sĩ không sai, chủ động dẫn theo một đám cường giả ngăn ở mặt trước nhất.
Ô ô ô!
Đám Dã Nhân gầm thét vọt lên, sáu tên Dã Nhân cường đại đi đầu, hơn nữa còn khóa chặt mục tiêu nhắm đến Hàn Sơn Cư Sĩ, chuẩn bị liên thủ diệt sát hắn.
Rất nhanh, chiến đấu bạo phát, Dã Nhân thành hình cánh quạt vọt tới, mưa tên đầy trời trút xuống, chẳng mấy chốc phía Nhân tộc đã xuất hiện tử thương, chiến tranh thảm liệt bắt đầu.
Chiến đấu kéo dài hai canh giờ, cuối cùng kết thúc với việc song phương tử thương thảm trọng, phía Nhân tộc chủ động triệt thoái.
Phía Dã Nhân bị chém giết hơn vạn người, phía Lục Ly cũng chỉ còn khoảng hai ngàn người sống sót, nếu không phải phía Dã Nhân tử thương nghiêm trọng, đoán chừng sẽ còn tiếp tục truy kích.
Nguyên nhân Dã Nhân tử thương nghiêm trọng chủ yếu là bởi một mình Hàn Sơn Cư Sĩ!
Chỉ riêng Hàn Sơn Cư Sĩ đã chém giết hơn sáu bảy ngàn Dã Nhân, sáu tên Dã Nhân cường đại kia bị Hàn Sơn Cư Sĩ đánh chết một nửa, sau đó Hàn Sơn Cư Sĩ không phòng ngự nữa mà chọn tấn công, một mình xông vào trận doanh Dã Nhân tiến hành đồ sát.
Dù cho Hàn Sơn Cư Sĩ tung hoành ngang dọc không ai cản nổi, nhưng bên này vẫn tử thương thảm trọng. Then chốt là bởi Dã Nhân quá nhiều, khó lòng phòng bị. Thần lực chúng nhân nhiễu loạn, chiến lực giảm mạnh, ngay cả bảo vật pháp khí đều không thể toàn lực thúc giục.
Có thể sống sót được hai ngàn người còn là nhờ đám cường giả Ngũ Kiếp phản kích cực hung mãnh, đám cường giả Ngũ Kiếp về cơ bản đều không chút bảo lưu, toàn lực phóng thích bảo vật, ngăn chặn rất nhiều công kích từ phía Dã Nhân.
Lục Ly cũng phóng thích bảo vật, hắn thả ra phi kiếm. Thần Thiết lại không dùng, bởi vì có dùng cũng không nhiều ý nghĩa, phóng thích chẳng được mấy lần.
Hào Giác lại càng không dùng, hắn sợ vừa dùng bảo vật này lập tức sẽ dẫn đến cường giả ngấp nghé, nơi đây có rất nhiều cường giả Ngũ Kiếp, ngoài mặt hắn lại chỉ có chiến lực Tứ Kiếp, một khi sử dụng Hào Giác, tất sẽ có người để mắt tới.