Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mạc Hiểu Thiên nho nhã lễ độ nói:
- Tại hạ nghe qua uy danh Lục Sát Thần, cố ý từ Truy Hồn Đảo đuổi tới đây, mục đích chính là muốn luận bàn một phen với Sát Thần. Không biết Sát Thần có thể thỏa mãn chút tâm nguyện nho nhỏ này của ta không? Yên tâm, chúng ta chỉ điểm đến là dừng, tuyệt không đả thương người.
Hai câu sau cùng, ý vị khiêu hấn rất nồng, như thể muốn nói, Lục Ly đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi đâu.
Lục Ly không khỏi có chút đau đầu!
Đám người này rõ ràng không phải mộ danh mà đến, đây là đang cố ý nhằm vào hắn, hắn và bọn công tử Hàn Triều Hải Vực vốn không thù không oán. Như vậy nguyên do rất dễ tìm, đám công tử này hẳn là ăn giấm, là vì Tượng Linh Lung mà tới.
Hôm nay Tượng gia mở tiệc chiêu đãi hắn, đám công tử này ngăn ở nửa đường, hắn tiếp nhận hay không tiếp nhận khiêu chiến đều không hay. Không chấp nhận, thanh danh sẽ bị ảnh hưởng. Tiếp nhận, vạn nhất Lục Ly đánh không lại thì sao? Thế chẳng phải sẽ càng thêm mất mặt...
Đánh mặt!
Mục đích của đám công tử này rất rõ ràng, chính là muốn đánh mặt hắn, thậm chí khả năng rất nhiều người làm vậy là do Kỳ Thiên Ngữ sai khiến. Đánh rớt uy phong hắn, khiến hình tượng hắn trong lòng Tượng Linh Lung giảm mạnh.
Xưa nay mỹ nữ luôn mến anh hùng, nào có mỹ nữ nào lại đi mến một đứa nhát cáy, một tên phế vật?
Lục Ly không cần hỏi Lão Lộc, ngẫm nghĩ một lúc liền cũng hiểu ra được, xem ra tối hôm qua chuyện Tượng Linh Lung ở lại chỗ hắn đến tận nửa đêm đã là tan nát trái tim rất nhiều người.
Lục Ly không chút nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng nói:
- Mạc công tử, ngươi tìm nhầm người, ta chỉ là Tứ Kiếp sơ kỳ, một tên tiểu võ giả mà thôi, lấy đâu ra uy danh? Ngươi với ta thì có gì đâu mà luận bàn? Hay là để lão Lộc nhà ta chơi đùa với ngươi?
Lần này giọng Lục Ly rất lớn, đám đông xung quanh đều nghe được, bốn phía lập tức rộ lên tiếng xôn xao. Lục Ly thật không chút để tâm đến thanh danh bản thân? Phải biết, thanh danh là thứ rất khó để dựng lên, rất nhiều người phấn đấu cả đời mấy vạn năm, đều chỉ kiếm được chút hư danh nho nhỏ, thế mà Lục Ly lại không biết giữ?
Lục Ly đúng là không để ý chút thanh danh kia!
Danh khí thì được gì? Có thể dùng làm cơm ăn ư? Có thể mang đến lợi ích cho ngươi ư? Đương nhiên lợi ích thì chắc là có, chẳng qua Lục Ly không thèm.
Vô dục tắc cương!
Hắn không rung động với Tượng Linh Lung, càng sẽ không theo đuổi nàng, bởi thế ở trong mắt rất nhiều thì có vẻ như hắn đang bị đánh mặt, bị trấn áp. Nhưng với riêng hắn thì không sao cả, thanh danh bị ảnh hưởng, Tượng gia và Tượng Linh Lung sẽ xem nhẹ hắn, vậy lại thế nào?
Không có chiến lực cường hoành chống đỡ, gánh lấy tí chút hư danh ngược lại thành là vướng víu. Đợi chiến lực ngươi thực sự tăng lên, tuỳ tiện lộ chút thủ đoạn, giết mấy tên cường giả, thanh danh lập tức đi lên, không cần dựa vào giao đấu với đám công tử này.
- Ách?
Mạc Hiểu Thiên không ngờ Lục Ly sẽ nhận sợ triệt để đến vậy, để hắn đi đánh với Lộc Vấn Tiên? Hắn đâu có điên, dù có là Kỳ Thiên Ngữ cũng không dám đấu, phải biết Lộc Vấn Tiên đã đạt tới Ngũ Kiếp đỉnh phong từ hơn vạn năm trước.
- Nếu Lục công tử đã cam bái hạ phong, vậy tại hạ cáo từ!
Sau cùng, Mạc Hiểu Thiên không quên kích thích Lục Ly một phen, thấy Lục Ly vẫn không chút phản ứng, đành bất đắc dĩ rời đi. Lục Ly khẽ lắc đầu, để chiến xa tiếp tục đi tới, kết quả đi được mấy trăm trượng, lại lần nữa bị hai tên công tử ngăn đường.
Hai người này vẫn là đến khiêu chiến, trước văn sau võ, nếu Lục Ly đáp ứng, vậy liền ra thành chiến một trận. Trước đó Lục Ly đều đã cự tuyệt, lần này tự nhiên cũng sẽ không nói nhảm, trực tiếp nhận sợ nhận thua cự tuyệt.
Lục Ly chỉ còn cách tửu lâu nơi Tượng gia mời yến mấy ngàn trượng, nhưng trước trước sau sau đã bị cản tám lần, toàn là đến để khiêu chiến.
Thậm chí lần cuối tới là một tên võ giả Tứ Kiếp đỉnh, ngữ khí rất ngông cuồng, còn định bước lên tát Lục Ly, không một ngoại lệ, Lục Ly cự tuyệt hết, mặt trước còn nói hai câu, đến sau một câu không đánh liền thôi.
Tượng Linh Lung và đệ nhất công tử Tượng gia Tượng Bạch Nha đứng ở cửa tửu lâu nghênh đón, hôm nay Tượng Linh Lung đặc ý tranh điểm một phen, đẹp đến nao lòng, vừa thấy Lục Ly đi xuống chiến xa, nàng lập tức có chút thẹn thùng bước đến nói:
- Lục công tử, vì ta mà khiến ngươi chịu ủy khuất.
Chuyện Lục Ly bị khiêu chiến nhục mạ trên đường, người Tượng gia tự nhiên sớm biết được nên đã báo trước cho hai người.
Lục Ly cười cười, thản nhiên nói:
- Có đôi khi hư danh không chỉ không phải chuyện tốt, mà còn là một loại gánh nặng, đấy là lựa chọn của ta, không liên quan gì đến Linh Lung tiểu thư.
Tượng Linh Lung là băng sơn mỹ nữ, Tượng Bạch Nha lại là một quân tử khiêm tốn nho nhã lễ độ, chí ít ấn tượng đầu tiên mang đến cho Lục Ly là như vậy.
Tượng Bạch Nha không phong mang tất lộ giống Kỳ Thiên Ngữ, cũng không ngạo khí từ trong cốt tủy như đám công tử đỉnh cấp thường thấy. Tượng Bạch Nha thân là đệ nhất công tử Tượng gia, lại vô cùng khiêm tốn, song cũng không khiến người xem nhẹ hắn, có lễ có tiết, biết tiến biết thoái.
Tượng gia tới năm vị trưởng lão, trong đó có một vị trưởng lão tay nắm thực quyền, thậm chí còn đưa tới lễ trọng, riêng Thần Thạch đã hơn ngàn ức, thần tài thì chồng chất như núi, ngoài ra còn có một mảnh vỡ Đế Binh.
Không thể không nói Tượng gia hành xử rất thể diện, có lẽ cũng có một tầng ý tứ khác trong đó... bên cạnh báo đáp ân tình Lục Ly thì còn hi vọng Lục Ly đừng dây dưa với minh châu Tượng gia Tượng Linh Lung.
Tuy Tượng Bạch Nha không nói rõ, nhưng trong ngôn từ đã mịt mờ có ý này, khiến Tượng Linh Lung nghe mà không khỏi tức giận, chỉ là nàng không tiện nói thêm cái gì.
- Bạch Nha công tử, các vị Tượng đại nhân!
Lục Ly mỉm cười nâng chén rượu lên, nói:
- Thực không dám giấu, nếu không phải các ngươi qua đây, lúc này ta hẳn đang ở Tử Dương Đại Lục, có lẽ mấy trăm năm sau cũng không xuất hiện ở Tam trọng thiên, bởi thế... ha ha.