Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3505 - Chương 3492: Phúc Duyên

Bất Diệt Long Đế Chương 3492: Phúc duyên

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly cảm thấy Kỳ Thiên Ngữ hệt như một con rùa đen, không biết phải cắn vào đâu, công kích vật lý không hiệu quả, công kích linh hồn cũng vô dụng, trừ hai thứ đó ra hắn nghĩ không ra còn có thể dùng phương thức công kích nào khác.

Nếu dùng được Trật Tự Thần Liên, Lục Ly đoán chừng chỉ cần một quất liền có thể đánh chết hắn, vấn đề là không thể dùng, Thần Thiết chắc cũng không nện chết được, rốt cuộc đấy chỉ là mảnh vỡ Thánh Binh, uy năng chỉ mạnh đến như thế mà thôi.

Lục Ly không khỏi đau đầu, chẳng lẽ phải nhờ Huyết Sát Hoàng giúp đỡ? Làm thế Lục Ly cảm thấy rất mất mặt, hắn nghĩ nghĩ, sau đó lần nữa phân ra hơn trăm phân thân vọt tới.

- Ha ha!

Kỳ Thiên Ngữ cười lạnh, đứng im không nhúc nhích, nhìn hơn trăm Lục Ly bay tới, hắn đã dễ dàng khóa chặt chân thân Lục Ly, lần này Lục Ly không phóng thích công kích nào khác, ngay cả Thánh Hoàng chi nữ đều thu lại, tay chỉ cầm theo Thần Thiết nện tới Kỳ Thiên Ngữ.

Toàn lực thúc giục Thần Thiết, thần uy hạo hãn, nhìn rất khủng bố, hơn trăm Lục Ly cũng phóng thích uy áp khủng khiếp, trường diện vô cùng tráng quán, nếu là một tên võ giả Tứ Kiếp bình thường, lúc này e rằng đã bị dọa chết tươi.

Kỳ Thiên Ngữ lại chẳng hề sợ sệt, chỉ là mảnh vỡ Thánh Binh mà thôi, uy năng có thể lớn được đến đâu? Nếu là Đế binh, có lẽ hắn còn cố kỵ. Đợi lúc Lục Ly sắp đánh tới, hắn đột ngột vung mạnh trọng kiếm bất thần chém xuống. Lần này hắn toàn lực thúc giục trọng kiếm, cũng phóng thích Hỗn Độn chân ý, uy lực kinh thiên.

Ông!

Vốn Kỳ Thiên Ngữ tưởng Lục Ly sẽ giơ Thần Thiết cứng đối cứng với mình, lại không ngờ đúng lúc này Lục Ly đột nhiên thu lại Thần Thiết, trong tay xuất hiện bức cổ họa, đồng thời hai tay còn giơ lên cổ họa chủ động va chạm với trọng kiếm.

- Ách!

Khoảng cách quá gần, Kỳ Thiên Ngữ căn bản không có cơ hội thu hồi trọng kiếm, cổ họa trong tay Lục Ly như một chiếc chiếu đổ ập xuống, nháy mắt, một nửa trọng kiếm đã đâm vào trong cổ họa, hấp lực cường đại truyền ra, thiếu chút cả người lẫn kiếm đều bị hút vào.

Hưu!

Kỳ Thiên Ngữ khoái tốc giật lùi ra sau, nhưng Lục Ly như thuốc cao da chó quấn tới, hơn nữa tốc độ còn không chậm, mắt thấy hấp lực càng lúc càng lớn, Kỳ Thiên Ngữ cắn răng, bỏ lại trọng kiếm, trọng kiếm lập tức chui vào trong cổ họa tan biến không thấy đâu nữa.

Trọng kiếm này là dị bảo, là binh khí thuận tay nhất của Kỳ Thiên Ngữ, cũng là Thần binh Kỳ gia vì hắn mà tiêu tốn đại giá mời một vị Tông Sư chế tạo thành, Kỳ Thiên Ngữ đã dùng rất nhiều năm, trước nay luôn rất ưa thích.

Chẳng qua hắn vẫn quyết đoán vứt bỏ, không phải hắn cam tâm, mà là hắn tự tin lát nữa sẽ thu hồi về được, thậm chí hắn còn định lấy luôn bức cổ họa kia của Lục Ly, dị bảo như thế hắn há có thể không động tâm?

Tốc độ hắn bỗng chợt đề thăng gấp mấy lần, kéo giãn khoảng cách với Lục Ly, trong tay hiện ra một món binh khí khác, là một toà bảo tháp, tháp lưu ly bảy màu, sáng long lanh, hoa lệ dị thường.

Thứ này quả thật không giống một kiện bảo vật, mà càng giống một tác phẩm nghệ thuật, tinh xảo đến không bút nào diễn tả. Chỉ là bảo vật này vừa được lấy ra, linh hồn tất cả mọi người tại trường đều theo đó rung động, cảm giác như có từng ngọn núi vô hình đang đè trên thân mình.

- Đế Binh!

Lục Ly lập tức phán định ra phẩm cấp của bảo vật này, thần uy đặc hữu của Đế Binh quá rõ ràng, trước đó Tượng Linh Lung từng nhiều lần phóng thích Đế Binh, Lục Ly cảm nhận được thứ này có khí tức tương đồng như của Bạch Ngọc Phiến.

- Lục Sát Thần, cẩn thận, đây là bảo vật năm đó Luân Hồi Đại Đế từng dùng qua, mặc dù đến sau không dùng nữa, nhưng trong đó vẫn lưu lại lạc ấn pháp tắc của Luân Hồi Đại Đế.

Giọng Tượng Linh Lung vang lên trong đầu Lục Ly, Kỳ Đinh Đông cũng truyền âm tới:

- Lục Sát Thần, đây chính là Đế Binh mà Vương gia tộc ta từng dùng qua năm xưa, nếu toàn lực thúc giục, có thể luyện giết Lĩnh Chủ.

Lục Ly không giấu được lo lắng, thậm chí hô hấp đều có chút nặng nề, vốn hắn định thu lấy trọng kiếm của Kỳ Thiên Ngữ, biến đối phương thành hổ già không nanh, sau đó lại nghĩ cách đánh trọng thương. Nhưng giờ Đế Binh vừa xuất hiện, Lục Ly lập tức cảm thấy mình như một đứa trẻ, lại ngây thơ khiêu chiến với cự nhân tay cầm Lang Nha Bổng.

Hưu!

Kỳ Thiên Ngữ không cho Lục Ly kịp có thời gian cân nhắc, thần lực điên cuồng vận chuyển, tiếp đó Thần Văn và phù văn trên tháp lưu bảy màu đồng loạt sáng lên, bên ngoài bảo tháp hiện ra từng đạo lưu quang lưu chuyển bao quanh. Một cỗ thần uy mênh mông tràn ngập ra, sát na đó, Lục Ly cảm giác như có Đại Đế hàng lâm.

- Ồ... Đế Binh? Tháp lưu ly bảy màu? Thần Binh năm đó Luân Hồi Đại Đế từng dùng qua?

Tiếng truyền âm của Huyết Sát Hoàng vang lên trong đầu Lục Ly, chẳng qua sau đó hắn không tiếp tục truyền âm nữa, bảo tháp kia cũng gào thét bay đến, cấp tốc biến lớn, thoáng chốc bay tới trên đỉnh đầu Lục Ly. Tiếp sau tháp lưu ly bảy màu xoay tròn, dưới đáy truyền ra hấp lực, cả người Lục Ly lập tức bị kéo tới dưới đáy bảo tháp.

- Hả?

Lục Ly không quá kinh hoảng, ngược lại thoáng có chút nghi hoặc, vừa nãy rõ ràng Huyết Sát Hoàng đã giật mình, nhưng sao lại không có bất kỳ hành động nào? Chẳng lẽ hắn không sợ mình chết rồi, sau này không ai giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?

Ông!

Dưới đáy tháp lưu ly bảy màu hiện ra một cánh cửa nhỏ, Lục Ly bị hút vào, bảo tháp theo đó khoái tốc thu nhỏ, bay về lại trong tay Kỳ Thiên Ngữ.

- Kỳ Thiên Ngữ!

Kỳ Đinh Đông cuống lên, bay tới nói:

- Nếu ngươi dám giết Lục Sát Thần, ta không để yên cho ngươi đâu, gia gia cũng sẽ phạt nặng ngươi.

Kỳ Thiên Ngữ mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không giết hắn, ta chỉ cho hắn nếm chút đau khổ, Kỳ Đinh Đông, việc này... ngươi đừng quản, ta tự có chủ trương, cũng sẽ đích thân đi giải thích với Trưởng Lão Điện.

Kỳ Thiên Ngữ chém đinh chặt sắt nói, ngay cả Kỳ Đinh Đông đều không nể mặt, ai tới nói cũng đều vô dụng. Kỳ Đinh Đông tức giận bay xuống, đi đến bên người Tượng Linh Lung.

Bình Luận (0)
Comment