Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Kỳ Thiên Ngữ cuống lên, giận dữ hét:
- Nhanh nghĩ cách đi, Đinh Đông mà chết, Nhị trưởng lão xé xác chúng ta mất.
Nhị trưởng lão yêu thương Kỳ Đinh Đông đến mức nào, người Kỳ gia đều biết rõ, sở dĩ Kỳ Đinh Đông đi vào Loạn Thạch Lĩnh hoàn toàn là bởi vì Kỳ Thiên Ngữ trấn áp Lục Ly, thế nên việc này Kỳ Thiên Ngữ có trách nhiệm nhất định. Nếu Kỳ Đinh Đông chết rồi, khoan nói Nhị trưởng lão có giết Kỳ Thiên Ngữ hay không, chí ít cũng sẽ khiến hắn không được yên.
Đám người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không tìm được cách gì hay, Thần Văn do Đạo Thiên lão tổ bố trí, bằng vào bọn hắn làm sao có thể phá giải được? Gọi trưởng bối bọn hắn tới cũng chưa chắc phá giải được nữa là.
- Dừng lại, đừng công kích nữa!
Bên trong, Tượng Linh Lung đột nhiên khẽ kêu, nói:
- Kỳ Thiên Ngữ, lập tức phóng thích Lục Sát Thần, tạo nghệ Thần Văn của hắn rất sâu, giờ chỉ có hắn mới có thể giải cứu chúng ta.
- Lục Sát Thần?
Kỳ Thiên Ngữ hơi ngớ, sau đó theo bản năng đề cao giới bị, Lục Ly mới là Tứ Kiếp sơ kỳ, lại trẻ như vậy, bằng chừng ấy tuổi thì có tạo nghệ Thần Văn mẹ gì?
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy, hai người Tượng Linh Lung có thể phá giải Thần Văn nơi đây, giờ giả bộ thế này là nhằm tạo ra giả tượng đang gặp nguy hiểm, mục đích thực sự là muốn cứu Lục Ly?
Nghĩ tới đây, Kỳ Thiên Ngữ lập tức khó chịu trong lòng, thậm chí không nghĩ gì khác được nữa mà chỉ lạnh lùng đáp:
- Đừng nghĩ, hắn đã bị tháp lưu ly bảy màu luyện chết, giờ đã biến thành cặn bã, không cứu được các ngươi nữa đâu.
- Bị luyện chết?
Nghe được câu này, sắc mặt Tượng Linh Lung tức thì trầm xuống, trong lòng nàng bây giờ người duy nhất có thể cứu được mình chỉ có Lục Ly.
Năm đó ở trong tiểu thế giới kỳ dị kia, Lục Ly từng chứng tỏ được tạo nghệ Thần Văn vô cùng lợi hại, Thần Văn do Hàn Sơn Cư Sĩ bố trí đều nhẹ nhàng phá mở, đến sau Thần Văn đạo trường do hắn bố trí ra cũng rất cường đại.
Dựa vào bọn Kỳ Thiên Ngữ? Tượng Linh Lung căn bản không nghĩ đến khả năng này, vừa rồi bọn hắn đánh suốt hai canh giờ, nhưng Thần Văn ở đây vẫn chẳng có bất kỳ biến hóa nào, điều này chứng tỏ chỉ dựa vào man lực thì không phá được, nàng cũng thúc giục Bạch Ngọc Phiến, kết quả không vẫn không hiệu quả. Còn về dựa vào kỹ xảo đi phá Thần Văn, không phải Tượng Linh Lung xem nhẹ đám công tử này, bọn hắn thì biết gì về Thần Văn?
- Lục Sát Thần chết rồi? Linh Lung, chúng ta nên làm sao đây?
Tâm cảnh Kỳ Đinh Đông rõ ràng không được trầm ổn như Tượng Linh Lung, lập tức hoảng lên, thất kinh nói:
- Hai chúng ta sẽ chết ở đây ư? Ta không muốn chết, Linh Lung, ta còn chưa một lần yêu đương, sao có thể chết được?
Tượng Linh Lung nghẹn lời, đến cái lúc nào rồi, nha đầu này còn nghĩ đâu đâu? Nàng trầm ngâm một lát sau đó nói:
- Hết cách rồi, hiện tại lối ra chắc đã bị phong ấn, người bên ngoài không vào được, chúng ta đành phải tận lực chống đỡ thôi. Mong là bọn hắn có thể mèo mù đụng chuột chết, vừa khéo phá mở được Thần Văn. Đinh Đông, đừng từ bỏ, chúng ta phải kiên trì đến thời khắc sau cùng.
- Được rồi!
Kỳ Đinh Đông lau đi máu tươi nơi khóe miệng, lộ ra một ý cười thê mỹ, ánh mắt có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
- Nếu lúc này có bạch mã vương tử từ trời giáng xuống, cứu ta ra từ trong khổ nạn, ta nhất định gả cho hắn, sinh con cho hắn.
Tượng Linh Lung triệt để nghẹn lời, nha đầu này quá ngây thơ, cả ngày toàn nghĩ đâu đâu, nàng tưởng đây là thế giới truyện cổ tích chức? Nào có nhiều cố sự anh hùng cứu mỹ nữ vậy được?
Lại nói, nơi đây bị phong bế, bên trong chỉ có những người này, đào đâu ra anh hùng? Dù có anh hùng hàng lâm, Kỳ Đinh Đông còn hi vọng là công tử trẻ tuổi? Người trẻ tuổi sao hiểu được Thần Văn?
Phía ngoài bọn Kỳ Thiên Ngữ gấp như con kiến trên chảo lửa, nhưng chẳng biết phải làm gì, chỉ có hai người tiếp tục liều mệnh công kích, những người còn lại thì vẫn đang nghĩ cách phá giải Thần Văn.
Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt lại qua hai canh giờ, bên trong Lục Ly còn đang khắc họa mười một ký tự thần bí, lúc này đã khắc được năm tự phù. Khắc họa rất thuận lợi, tuy tương đối tốn thời gian, nhưng quả thực có thể khắc vào được.
Người bên ngoài vẫn không có bất cứ tiến triển nào, rất nhiều người đã từ bỏ, chỉ là ngoài mặt thì vẫn giả bộ nghĩ cách phá giải Thần Văn. Bọn hắn làm gì biết Thần Văn, chỉ hiểu được chút da lông mà thôi, muốn phá giải Thần Văn của Đạo Thiên lão tổ, nói dễ vậy sao?
Trong lòng Kỳ Thiên Ngữ và Tượng Bạch Nha đã tuyệt vọng, lúc này Kỳ Thiên Ngữ mới hiểu đây không phải khổ nhục kế của Tượng Linh Lung, mà quả thật đã xảy ra chuyện. Bởi vì hiện tại Kỳ Đinh Đông đã bị thương rất nặng, sắp chết đến nơi, bộ dạng đó tuyệt đối không phải thứ có thể ngụy trang ra được.
Tượng Bạch Nha càng gấp, bởi vì Tượng Linh Lung là em gái ruột duy nhất của hắn, cũng là em gái mà hắn thương yêu nhất. Nếu Tượng Linh Lung chết rồi, hắn sợ rằng mình sẽ điên mất.
Thậm chí lúc này hắn cũng đã điên rồi, toàn lực oanh lên đống xiềng xích màu đen kia, đủ loại công kích luân phiên phóng thích, trong mắt toàn là hồng quang, hệt như một con dã thú bị thương.
Phốc!
Lại hai canh giờ đi qua, Tượng Linh Lung há mồm phun ra một búng máu tươi, nét mặt như bệnh nhân mắt trọng bệnh, hào quang Bạch Ngọc Phiến tán phát ra rõ ràng ảm đạm đi nhiều.
Phốc!
Cùng lúc, bởi vì hào quang Bạch Ngọc Phiến ảm đạm, phía bên kia Kỳ Đinh Đông bị công kích hai lần, thoáng chốc khiến cho thương thế càng nặng, nếu không nhờ Tượng Linh Lung phản ứng đủ nhanh, e rằng đã bị đánh bay đi.
- Vương tử của ta đâu?
Thần chí Kỳ Đinh Đông đã có chút không rõ, nàng theo bản năng phóng thích bảo vật ngăn trở hư ảnh dị thú quanh bốn phía ùa tới, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Tộc Vương nói ta là người rất có phúc khí, ta không thể chết đi dễ dàng vậy được, nhất định sẽ có anh hùng cưỡi ngựa trắng từ trời giáng xuống, cứu ta đi ra. Anh hùng của ta, ngươi mau tới đây, Đinh Đông của ngươi sắp chết rồi...
- Nha đầu ngốc!