Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Kỳ Đinh Đông cơ bản không tu luyện, ngày ngày lại dạo quanh chỗ hắn, lâu lâu nhìn hắn một cái. Thỉnh thoảng lại ngồi cách hắn không xa, hai tay chống cằm nhìn hắn đến xuất thần, trên mặt còn hiện ý cười xán lạn...
Không chút hoài nghi, Kỳ Đinh Đông mê luyến hắn, chí ít là mê luyến hắn trong đoạn thời gian này, có lẽ bởi vì hắn nhiều lần cứu nàng, để lại ấn tượng đặc biệt khắc sâu, bởi thế mới nhìn trúng hắn?
Một người vào lúc tuyệt vọng nhất, thường thường cũng là lúc trong lòng yếu đuối nhất, khi đó rất dễ bị người thừa cơ mà vào. Lục Ly từ trời giáng xuống giải cứu nàng, thế nên trong lòng nàng sinh ra tâm lý sùng bái, từ đó chuyển hóa thành mê luyến.
Lục Ly không hiểu, chỉ biết có chút đau đầu. Tâm lý yêu cái đẹp thì ai cũng có, nếu là lúc khác, có lẽ Lục Ly cũng nhận, rốt cuộc đại mỹ nữ cảm mến mình như thế cơ mà. Đáng tiếc lần này lại khác.
Một là bởi vì chuyện Kỳ Thiên Ngữ, Lục Ly cảm thấy quan hệ giữa mình và Kỳ gia tương đối lúng túng, ha là hắn vội muốn đi về, không khả năng để Kỳ Đinh Đông cùng về theo mình được.
Thứ ba, lần này tới Tam trọng thiên thực ra trong lòng hắn có chút thất lạc, tuy hoàn thành được nhiệm vụ Đại Ma Vương giao phó, nhưng lại không gặp Doãn Thanh Ti, ký ức Lục Linh cũng bị phong ấn, bởi thế tâm tình luôn rất không tốt, tự nhiên không có tâm tư liệp diễm. Giờ hắn chỉ một lòng muốn về nhà, những chuyện còn lại trước tạm gác sang một bên.
Nửa năm thấm thoắt trôi qua, Lục Ly một mực lĩnh hội mười một tự phù kia, hắn ẩn ẩn có chút cảm ngộ, chỉ là còn chưa chân chính nhập môn. Dù sao hắn cũng không gấp, bởi vì mười một tự phù thần bí kia đã khắc sâu trong thân thể, hắn có thể tùy ý lĩnh hội bất cứ lúc nào.
Nửa năm nay, trừ những lúc bế quan ra, thỉnh thoảng hắn lại tụ tập vui đùa một lúc với hai nàng, trong không gian giới chỉ mỗi người đều có rượu ngon món ngon, bế quan tu luyện thời gian dài cũng mệt, khổ nhàn kết hợp mới càng tốt cho lĩnh hội.
Đương nhiên, đôi lúc hắn cũng thấy Kỳ Đinh Đông thật quá đáng thương, quá cô đơn, không đành lòng nên mới xuất quan tụ tập với các nàng. Mỗi lần như vậy, Kỳ Đinh Đông đều hưng phấn không thôi, nhảy nhót khoan khoái như hồ điệp, Lục Ly chỉ rót chén rượu cho mà nàng đã cười tươi như hoa.
Trước đó Tượng Linh Lung từng dặn nàng phải dè dặt chút, mới đầu Kỳ Đinh Đông cũng tỏ vẻ như một thiếu nữ quý tộc, nhưng qua một đoạn thời gian liền bộc lộ bản tính, biến thành một tiểu hổ nữ hoạt bát thẳng thắn.
Nửa năm qua, tuy có đôi lúc Kỳ Đinh Đông rất hoan lạc, nhưng phần lớn thời gian lại đều sống trong lo nghĩ và ưu sầu. Bởi vì nàng có thể cảm nhận được, Lục Ly đối xử với nàng và Tượng Linh Lung không có gì khác biệt, thậm chí không khác bất kỳ một bằng hữu bình thường nào.
Ở trong mắt Lục Ly, nàng thấy được thân mật, thấy được trìu mến, thấy được quan tâm, duy chỉ không thấy được tình ý!
Nàng trước nay vẫn luôn rất tự tin với bản thân, nhưng nửa năm qua, thỉnh thoảng nàng lại một mình chạy đến bờ sông khóc thầm, nhìn xem có phải mình không có mị lực, có phải mình có chỗ nào không tốt?
Hết thảy Tượng Linh Lung đều nhìn ở trong mắt, lại cũng bất lực, thậm chí trong lòng còn có chút hoan hỉ.
Mặc dù nàng tận lực khuyên nhủ chính mình, rằng gia tộc ký thác kỳ vọng vào bản thân, thỉnh thoảng cũng hồi tưởng lại lời Tượng Bạch Nha, nhưng mỗi lần nhìn thấy thân ảnh ngồi xếp bừng dưới gốc cây kia, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp kia, nhìn thấy gương mặt không tính khôi ngô, lại đường nét phân minh kia, trái tim nàng bất giác lại loạn nhịp.
Nàng không biết đây có phải luyến ái hay không, rất nhiều lần nàng muốn rời đi, nhưng sau cùng vẫn không hạ được quyết tâm. Nàng nói với chính mình, Lục Ly sắp đi rồi, đến lúc đó duyên phận giữa hai người tính là kết thúc, bởi thế bồi thêm một lúc cũng không có gì, tính là một đoạn ký ức mỹ lệ thôi.
Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã sắp qua nửa năm, cách kỳ hạn ba năm chỉ còn ba ngày, hôm nay, Kỳ Đinh Đông rốt cục hạ quyết tâm, nàng một mình tới trong hồ tắm rửa một phen, đổi bộ váy vàng mà nàng cho rằng đẹp nhất, trên đầu đeo giới liên cho hoa dại bện thành, thoạt nhìn như như một tinh linh rừng rậm.
Nàng không đi đến bên người Lục Ly, sợ kinh động đến Tượng Linh Lung ở cách đó không xa, mà khe khẽ truyền âm cho Lục Ly, nói:
- Lục công tử, ta có thể nói chuyện với ngươi một lúc được không?
Hô!
Lục Ly khẽ thở ra một hơi, hắn biết chuyện nên tới sớm muộn rồi cũng tới, không cách nào tránh được. Thế là bèn trầm ngâm một lúc rồi đứng lên, đi tới chỗ Kỳ Đinh Đông.
Đợi hắn đi rồi, Tượng Linh Lung mới mắt nhìn, từ xa xa nhìn theo Lục Ly, trong lòng thoáng có chút căng thẳng. Chẳng qua sau cùng nàng vẫn không đuổi theo, mà lẳng lặng ngồi đó chờ đợi.
Lục Ly đi đến bên người Kỳ Đinh Đông, Kỳ Đinh Đông đứng dưới một gốc đại thụ, đẹp đến khiến người nao lòng, đầu nàng cúi thấp, duyên dáng yêu kiều, đôi chân dài, eo thon, bầu ngực cao ngất, làn dan như mỡ dê... Lúc này có lẽ bởi có chút căng thẳng, hô hấp dần trở nên gấp rút, bầu ngực cao ngất theo đó khẽ run run, rất là mê người.
- Đi thôi, đi bên hồ dạo chút.
Lục Ly thản nhiên nói, Kỳ Đinh Đông bất giác không còn khẩn trương như trước, cứ thế đi song song với Lục Ly. Hai người đến bên hồ, thổi mát thổi nhẹ, Lục Ly ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Kỳ Đinh Đông, cảm giác tâm thần thanh thản hẳn ra.
Kỳ Đinh Đông an tĩnh đi tới, không nói nửa lời, tựa hồ đang không biết làm sao để mở miệng.
Lục Ly cũng không nhìn nàng, cứ thế an tĩnh đi tới, lát sau mới cất lời:
- Đinh Đông, thời gian ba năm sắp đến, chúng ta đều phải đi ra, ta định sẽ rời khỏi Hàn Triều Hải Vực, tới Tử Dương Đại Lục. Ta rất vinh hạnh có thể kết giao được với bằng hữu ở Hàn Triều Hải Vực như ngươi và Linh Lung. Ta rất trân quý đoạn thời gian chúng ta trải qua cùng nhau này, hi vọng chúng sẽ thành hồi ức tươi đẹp theo mãi trong lòng.
Lục Ly nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ muốn biểu đạt đã rõ ràng, hắn sắp rời đi, hắn chỉ coi Kỳ Đinh Đông là bằng hữu, sau này hai bên không còn gặp lại, đoạn thời gian qua sẽ biến thành hồi ức tươi đẹp.