Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ta đi với ngươi!
Kỳ Đinh Đông rốt cục lấy hết dũng khí nói:
- Ta rất muốn tới các Đại Lục khác xem xem, ta cũng muốn theo ngươi đi Tử Dương Đại Lục.
- Không...
Lục Ly lắc đầu, dừng bước, xoay người lại nhìn Kỳ Đinh Đông, nói:
- Đinh Đông, ta có thể hiểu được tâm tình ngươi, cũng rất cảm kích phần chân tâm này của ngươi. Nhưng điều ta muốn nói với ngươi là, có lẽ ngươi chưa từng luyến ái, chưa thực sự tiếp xúc với nam tử càng thêm ưu tú, cũng chưa trải qua quá nhiều chuyện. Đôi khi cảm ân không có nghĩa là tình yêu, ta chỉ cứu mạng ngươi, trong lòng ngươi có cảm kích, đó không phải tình yêu thực sự. Ngươi cần tỉnh táo một đoạn thời gian, phân rõ ràng cái gì là ân tình, cái gì là tình yêu, cái gì là hữu nghị, có lẽ đợi mấy năm sau khi ta rời đi, ngươi mới sẽ nhận ra, đây chỉ là phút xúc động nhất thời. Ta cũng không phải công tử hào môn gì, cũng không lợi hại như ngươi tưởng tượng, ta chỉ là một tiểu nhân vật, ta không xứng với ngươi.
- Không, ngươi sai rồi!
Lúc này, Kỳ Đinh Đông đột nhiên tỉnh táo dị thường, cũng không còn nửa điểm căng thẳng, nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn Lục Ly nói:
- Lục Sát Thần, ta không phải trẻ nít, ta rất rõ ràng mình đang làm cái gì. Ta phân rõ ràng cái gì là báo ân, cái gì là tình yêu, cái gì là ân tình. Ngoài ra, ngươi là ai không quan trọng, càng đừng nói tới chuyện xứng hay không xứng, ta chỉ muốn nói rõ cho ngươi biết, Lục Sát Thần, ta thích ngươi, ta nguyện ý cùng ngươi đi đến chân trời góc bể, ta nguyện ý vì ngươi mà vứt bỏ hết thảy, bao gồm cả sinh mệnh.
- Ách!
Lục Ly nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Đinh Đông, nhìn ánh mắt kiên nghị, thần sắc quả quyết của nàng, không khỏi hơi có chút động dung.
Hắn không chút nghi ngờ tính chân thực và quyết tâm trong lời Kỳ Đinh Đông vừa nói, như vậy tiểu thư Kỳ gia, viên minh châu của Hàn Triều Hải Vực này đang rất nghiêm túc?
Lục Ly lần nữa sa vào trong trầm tư, mỹ nhân tình thâm, hắn một mực không đành lòng tổn thương nữ tử, nhất là nữ tử có tình sâu nghĩa nặng với hắn. Bởi thế dù muốn cự tuyệt, hắn cũng cần nghĩ sách lược, cách thức ổn thỏa chút.
Hắn vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đi tới, Kỳ Đinh Đông nhắm mắt theo sau, hai người trầm mặc dạo quanh hồ, đi ước chừng hai vòng, Lục Ly mới dừng lại, ngước mắt nhìn mặt hồ nói:
- Đinh Đông, điều ta muốn nói với ngươi là, ta sinh ra ở một giới diện phàm nhân, đồng thời ta cũng đã lấy vợ dưới nhân gian, thê tử của ta còn không chỉ có một người. Hiện tại các nàng đang ở trong một giới diện nhỏ tại Nhị trọng thiên, lần này ta đi Tử Dương Đại Lục, chính là vì muốn về lại với các nàng. Ta không khả năng vứt bỏ các nàng, ngươi hiểu chứ?
- Ta không để ý!
Kỳ Đinh Đông đáp lời gần như không chút do dự:
- Chẳng phải nam nhân thế giới này tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường? Ta cũng có ba người bà và năm di nương, lại nói... những người kia đều là chính thê của ngươi, ta làm sao có thể để ý được?
- ...
Lục Ly lúng túng vuốt vuốt cánh mũi, xem ra Kỳ Đinh Đông đã nhận chuẩn hắn, hắn có mị lực lớn như vậy ư?
Hàn Triều Hải Vực có nhiều công tử tuổi trẻ ưu tú như vậy, lại không có một ai vào được pháp nhãn Kỳ Đinh Đông? Hắn vừa đến đã nhẹ nhàng bắt được phương tâm minh châu Hàn Triều Hải Vực?
Thực ra là Lục Ly tự mình đa tình, sở dĩ Kỳ Đinh Đông nhận chuẩn hắn, hoàn toàn là bởi câu nói khi xưa của Luân Hồi Đại Đế, khiến Kỳ Đinh Đông tin chắc Lục Ly là chân mệnh thiên tử của nàng. Luân Hồi Đại Đế là Chân Thần trong lòng tất cả con em Kỳ gia, tất cả con em Kỳ gia đều sùng bái đến mù quáng, lời hắn ai dám đi chất vấn?
Lục Ly nghĩ nghĩ, sau đó lần nữa van nài khuyên nhủ:
- Đinh Đông, ngươi còn trẻ, đừng có gấp, rất nhiều chuyện phải nghĩ rõ ràng rồi hẵng quyết định. Thế này được không? Ta đi về một đoạn thời gian, sau đó sẽ lên lại Tam trọng thiên. Chúng ta tỉnh táo một thời gian, tĩnh tâm suy nghĩ cho kỹ. Dù sao Không Gian Thành các ngươi có thể tuỳ ý truyền tống bất cứ lúc nào, đến lúc đó ta bóp nát ngọc phù, ngươi lại tới tìm ta là được.
Lục Ly quyết định lấy lui làm tiến, trước kéo một đoạn thời gian, đợi hắn ở lại Nhị trọng thiên mấy chục năm, Kỳ Đinh Đông chắc sẽ sớm quên hắn thôi.
Như thế vừa không thương đến tình cảm của Kỳ Đinh Đông, vừa có thể thoát khỏi đoạn nghiệt duyên này.
Kỳ Đinh Đông trầm mặc, cúi đầu mím môi, nhìn có vẻ rất ủy khuất, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, trong mắt lần nữa hiện vẻ đáng yêu, nhìn Lục Ly nói:
- Sát Thần, ngươi không thể mang ta đi cùng à? Ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không mang đến phiền phức cho ngươi.
Kỳ Đinh Đông rất thông minh, đoán được Lục Ly đang câu giờ, thậm chí là có tâm tư chuồn luôn một mạch, nàng sợ đợi Lục Ly đi rồi, hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.
- Không thể!
Lục Ly hung hăng hạ quyết tâm, thần sắc trịnh trọng nói:
- Chẳng qua ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ta lên lại Tam trọng thiên, nhất định sẽ báo trước với ngươi, con người ta chưa từng gạt ai bao giờ.
- Ngoéo tay!
Kỳ Đinh Đông duỗi ra ngón tay út nhỏ nhắn, vẻ mặt thành thật nhìn Lục Ly.
Lục Ly vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay ngoéo tay với Kỳ Đinh Đông, nói:
- Tốt a, ngoéo tay treo ngược, một trăm năm không biến, được chưa?
Kỳ Đinh Đông nín khóc mỉm cười, nàng nghĩ nghĩ, lại có chút thẹn thùng nhìn Lục Ly nói:
- Sát Thần, ngươi có thể ôm ta một cái được không?
Mỹ nữ muốn ôm, Lục Ly thoáng ngập ngừng, sau cùng vẫn vươn hai tay ôm Kỳ Đinh Đông vào trong ngực, hai tay Kỳ Đinh Đông siết chặt eo Lục Ly, cả người nhào vào trong ngực hắn.
Nhuyễn ngọc ấm nóng thơm ngát vào lòng, nội tâm Lục Ly thoáng rung rinh, chẳng qua rất nhanh liền áp chế gợn sóng trong lòng, khẽ đưa tay vuốt tóc Kỳ Đinh Đông, tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng nàng.
Cái ôm này kéo dài suốt một nén hương, sau đó Kỳ Đinh Đông mới đỏ mặt buông Lục Ly ra, trên mặt hiện lên ý cười ngọt ngào, nói:
- Sát Thần, chúng ta ngoéo tay rồi nhé, ngươi lên Tam trọng thiên, nhất định phải cho ta biết, ta sẽ lập tức đi tìm ngươi.