Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3523 - Chương 3510: Ngươi Hủy Ta

Bất Diệt Long Đế Chương 3510: Ngươi hủy ta

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Kỳ Thiên Ngữ một bên rống giận, một bên liên tục phóng ra thủ ấn khổng lồ, không ngừng san bằng núi non xung quanh thành bình địa, chiến lực của hắn rất khủng bố. Từng ngọn núi bị đánh nát, mặt đất bị hắn nện ra từng hố sâu, bụi mù cuốn thốc che rợp cả bầu trời, tiếng rền vang chấn thiên động địa, vọng lên tận trời cao.

- Lục Sát Thần, Lục Sát Thần, Lục Sát Thần!

Tròng mắt Kỳ Thiên Ngữ đỏ rực hồng quang, trên thân cuộn trào sát ý, miệng không ngừng gào thét. Tựa hồ coi từng ngọn núi nơi đây là từng tên Lục Ly, nện nát chúng có thể giúp hắn phát tiết đè nén và phẫn nộ trong lòng.

Hắn xong rồi!

Khi biết mình bị gia chủ hạ lệnh nhốt trong Hoàng Tuyền Giới này vạn năm, trong lòng hắn không khỏi tuyệt vọng.

Nơi đây trước nay luôn là mảnh đất lưu vong của người Kỳ gia, trong lịch sử chỉ có phạm nhân tội ác tày trời mới sẽ bị Kỳ gia lưu vong đến đây, người tiến vào đây thường thường sẽ không có kết cục tốt, nếu là thanh niên đi vào, mười người thì có tám chín người điên mất.

Gia tộc vứt bỏ hắn!

Hắn từ đệ nhất công tử Kỳ gia, đệ nhất công tử Hàn Triều Hải Vực, biến thành một tên tội nhân bị lưu vong, ở đây không có người sống, thậm chí không có vật sống. Hắn phải ở lại chỗ này vạn năm mới có hi vọng lần nữa thấy được ánh mặt trời.

Từ lúc hắn sinh ra đến nay mới chỉ qua năm sáu trăm năm, với hắn, thời gian vạn năm thực sự quá dằng dặc. Hắn vừa ra đời đã ngậm lấy thìa vàng, từ nhỏ bởi vì tư chất tốt, một mực là người ưu tú nhất trong đồng lứa, ở bất kỳ nơi nào hắn cũng là nhân vật tiêu điểm, hắn đi đến đâu đều sẽ có một đám người vây quanh như chúng tinh củng nguyệt.

Giờ lại bắt hắn một mình lẻ loi trơ trọi ở chỗ này vạn năm?

Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến Kỳ Thiên Ngữ sợ hãi, đừng nói vạn năm, dù là ngàn năm, thậm chí trăm năm chắc hắn đều điên mất. Một tên công tử quen sống an nhàn sung sướng, quen với cẩm y ngọc thực, một tên công tử còn thích cuộc sống thanh sắc khuyển mã, ngươi bắt hắn sống như trong nhà tù cả vạn năm, thế này còn khó chịu hơn là giết hắn.

- Bình tĩnh, bình tĩnh!

Kỳ Thiên Ngữ cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo, cưỡng bách chính mình đừng đi nghĩ nhiều, bằng không chẳng mấy chốc sẽ sinh ra tâm ma, sau đó xuất hiện ma chướng, cuối cùng từ từ đẩy bản thân vào vực sâu vạn trượng.

Hắn tính là hạng thiên tư thông minh, bằng không với chừng ấy tuổi đã không đạt tới Ngũ Kiếp đỉnh phong. Hắn bay thấp xuống, rơi vào trong một mảnh hồ bạc, nước hồ băng lãnh khiến hắn tỉnh táo phần nào.

- Vạn năm chắc ta không độ qua được, ta nhất định phải nghĩ cách rời đi!

Chỉ trầm ngâm vẻn vẹn mấy nén hương, hắn liền đã đưa ra quyết định. Hắn là ai, tâm tính hắn thế nào, chính bản thân hắn là người rõ ràng nhất, lúc vượt qua lần thiên kiếp thứ năm, nếu không nhờ phụ thân hắn cầu một vị lão tổ tông cấp Chuẩn Đế trong tộc ra tay, e rằng hắn đã sớm hóa thành tro bụi.

Tâm tính hắn không mạnh, tâm cảnh bất ổn, tâm ma quá nhiều. Lấy tâm cảnh hắn không khả năng bình an ở lại đây cả vạn năm, hắn đoán nhiều nhất chỉ mấy trăm năm hắn liền sẽ điên mất, hoặc là sẽ tự sát.

Bởi thế cách duy nhất hắn có thể làm là tìm lối ra, thoát khỏi bí cảnh này. Vấn đề là nơi đây chỉ có một lối ra vào, lối ra vào kia được phong ấn bởi Thần Văn vô cùng cường đại, ngoài ra còn có hai tên trưởng lão cao tuổi trấn áp, đừng nói hắn không hiểu Thần Văn, dù hiểu Thần Văn cũng không phá được, càng không ra được.

- Nhất định phải nghĩ cách tìm tới lối ra khác!

Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, như một con dã thú bị thương, hắn vốc nước hồ lên uống từng ngụm từng ngụm, uống xong mười mấy hớp, ánh mắt lần nữa cuộn trào sát ý, quát khẽ nói:

- Lục Sát Thần, ngươi hủy ta, ngươi hủy ta! Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng để ta ra ngoài được, bằng không ta tất sẽ nghĩ hết mọi cách, khiến ngươi chết không chỗ chôn, ta thề, ta thề!

Đạo Thiên Giới, Vấn Đạo Cốc!

Lục Ly dẫn hai người về lại chỗ này, sau đó bắt đầu chia nhau tham ngộ đạo ngấn, ba người ước định nếu không phải gặp chuyện quan trọng, mỗi tu luyện nửa năm lại sẽ xuất quan một lần. Ba người tụ tập một phen, tránh miễn quá mức cô độc, cũng tránh miễn tu luyện vào ngõ cụt. Một người thường niên cô độc bế quan tu luyện, vậy rất dễ xảy ra vấn đề, thậm chí rất dễ tu luyện vào đường rẽ, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.

Nếu là thế hệ trước, vậy thì còn đỡ chút, rốt cuộc tâm trí đều đã trưởng thành, cũng thường xuyên quen với cuộc sống cô độc. Các nàng lại đều còn trẻ như vậy, tâm trí còn chưa hoàn toàn trưởng thành, khó mà chịu được tịch mịch. Bởi thế lúc tu luyện trong gia tộc, cường giả thế hệ trước đều kiến nghị các nàng tu luyện kết hợp nghỉ ngơi, thường xuyên tụ tập với người khác.

Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng bên bàn cờ, Tượng Linh Lung tới bên đầm nước, Kỳ Đinh Đông đi đến trước vách đá. Ba người đều chuẩn bị trước tu luyện một đoạn thời gian, đợi lúc nào tu luyện không thuận, hoặc tu luyện quá lâu cảm thấy phiền muộn lại đi ra thăm dò thế giới này.

Có hai nữ bồi cùng, tâm tình Lục Ly rất không sai, mặc dù không có ý phát sinh chút gì đó với hai người, nhưng có mỹ nhân ở bên dù sao cũng là chuyện rất vừa lòng thích ý.

Có Lục Ly ở cạnh bồi cùng, tâm tình hai nàng thậm chí càng tốt, trọng yếu nhất là Lục Ly mang đến cho hai người cảm giác... với Lục Ly không gì là không thể, có hắn ở bên, cảm giác an toàn lập tức tăng nhiều. Lục Ly như là cảng tránh gió, có Lục Ly tồn tại, trời sập xuống cũng không việc gì phải sợ.

Nữ tử thường rất coi trọng cảm giác an toàn, bởi vì so ra nữ tử là phái yếu, đa phần nữ tử đều khát vọng có cường giả che chở cho mình, ở trong lòng hai người, Lục Ly chính là cường giả, chí ít Lục Ly cũng từng hai lần cứu các nàng.

Kỳ Đinh Đông rất muốn bồi cùng Lục Ly sống những tháng ngày lãng mạn, nhưng nàng biết Lục Ly không có thời gian bồi nàng, thứ khiến Lục Ly càng để tâm hơn chính là cảm ngộ đạo ngấn, đề thăng thực lực.

Lục Ly mặt dày mày dạn muốn danh ngạch vào đây để làm gì?

Bình Luận (0)
Comment