Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong một trang viên tại Đại Phật Sơn, Thiên Gia Tử một mình nằm trên ghế mây, cười tủm tỉm nhìn về hướng bắc, nhấp ngụm rượu, sau đó thì thào nói:
- Ngươi phải nỗ lực thêm nữa mới được, thế giới này bình tĩnh nhiều năm vậy rồi, đoán chừng sắp có đại biến. Sau đại biến, nếu ngươi còn chưa thể đạt tới cấp Lĩnh Chủ, sợ rằng đến cả cơ hội lên đài đều vuột mất, càng đừng nói tới vũ động phong vân.
…
Nửa năm sau, Kỳ gia vẫn không đưa ra bất kỳ thông báo nào, Lục Ly cũng chưa từng xuất hiện, sự tình cứ thế dần dần lắng xuống.
Cái thế giới này thiếu ai cũng vẫn vận chuyển như thường, chuyện nào đi qua rồi là thôi. Tỷ như Nghịch Long Tường Phi Hỏa Đại Lục đánh chết cấp Đế Lâm gia, mới đầu vô số người chấn kinh, khắp thế giới đều đàm luận việc này, nhưng sau một thời gian ngắn, rất nhanh liền bị người vứt qua sau gáy, chỉ thỉnh thoảng mới bị người cầm ra làm ví dụ nói chuyện, hoặc là lúc nhắc đến Nghịch Long Tộc Nghịch Long Tường mới sẽ nói tới tên cấp Đế bị chém giết kia.
Không quản khi còn sống ngươi vinh diệu thế nào, cường đại ra sao, một khi chết đi liền sẽ dần bị người quên lãng, thậm chí bị người khinh thường, nhất là loại như Đại Đế như Tử Đế Lâm gia, cuối cùng thành là bàn đạp đúc nên uy danh vô thượng cho Dương Đế Nghịch Long Tường.
Thế nhân đều hay quên, chuyện xảy ra ở Tam trọng thiên lại quá nhiều, rất nhanh liền có chuyện khác xảy ra, mọi người chẳng mấy chốc sẽ chuyển dời chú ý.
Mặt bắc Hàn Triều Hải Vực xuất hiện một hung thú kinh thế, diệt đi một tiểu gia tộc, lúc này hung thú kinh thế kia còn đang tứ ngược, có mấy chiếc thương thuyền bị hủy diệt, chết mấy ngàn người.
Việc này dẫn lên bốn đại thế lực coi trọng, rốt cuộc hung thú kia đang uy hiếp nghiêm trọng đến sự an nguy của con dân Hàn Triều Hải Vực, bốn đại thế lực đều phái cường giả tới, chuẩn bị trấn áp hung thú kinh thế này.
Bốn đại thế lực lần lượt phái mấy tên Lĩnh Chủ đi qua, vốn tưởng có thể nhẹ nhàng trấn áp, ai ngờ hung thú kinh thế kia vô cùng cường đại, mười tên Lĩnh Chủ đi qua chết mất năm người, số còn lại đều bại lui.
Kỳ gia chết một tên Lĩnh Chủ, chọc cho cường giả Kỳ gia phẫn nộ, một hơi xuất động hai tên lão tổ cấp Chuẩn Đế, các gia tộc còn lại cũng phái ra cường giả cấp Chuẩn Đế, lần này rốt cục thành công trấn áp đại hung thú kia.
Đại hung thú kia bị đánh cho vết thương chồng chất, sau cùng bị Chuẩn Đế Kỳ gia mang về, định thuần phục xong sẽ dùng làm Thần thú trấn sơn. Tính ra chuyện lần này giày vò tận hơn nửa năm, sau đó Hàn Triều Hải Vực mới dần bình tĩnh lại.
Trong Hoàng Tuyền Giới, Kỳ Thiên Ngữ sắp phát điên, nửa năm qua hắn đã dạo quanh hai vòng Hoàng Tuyền Giới, tử tế thăm dò hai lần, nhưng không có tìm được bất cứ lối ra nào, ngay cả vị trí không gian bạc nhược đều không có. Hắn đành phải đưa ra kết luận sơ bộ, rằng Hoàng Tuyền Giới này hẳn không ra được.
Chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được, Hoàng Tuyền Giới từng giam bao nhiêu người? Trăm vạn năm tới nay, đây một mực là nơi Kỳ gia dùng làm lưu vong chi địa, trong lịch sử từng có Lĩnh Chủ bị giam vào, đoán chừng cũng có không ít người thăm dò qua, nếu thực sự có lối ra, sớm đã có người thoát ra rồi mới đúng.
Ở chỗ này Kỳ Thiên Ngữ còn thấy được rất nhiều hài cốt, đây đều là hài cốt người bị lưu vong trước đó chết đi bỏ lại. Gia tộc không đi thu hồi di thể, chứng tỏ những người này nhất định đã phạm vào trọng tội, bị trục xuất khỏi gia tộc, lưu vong đến đây.
Lúc này Kỳ Thiên Ngữ tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, so với bộ dạng công tử văn nhã trước kia thì khác biệt một trời một vực, nếu đổi thành khi trước, hắn tuyệt đối khó mà chịu nổi, phải biết hắn là người vô cùng để ý dung nhan.
Trong mắt hắn lấp lánh hồng quang, cơ mặt run run, thoạt nhìn như một con dã thú hung ác, giờ hắn đang lao nhanh trên hoang nguyên, miệng không ngừng thở dốc, cố gắng áp chế dục vọng giết chóc trong lòng, nơi đây không có sinh vật, cây cỏ đều không mọc được. Hắn trừ đánh nát núi non ra thì chẳng làm được gì nữa cả.
Hắn đã nện nát rất nhiều núi nao, tiếp tục đánh, hắn sợ lệ khí trong lòng sẽ không giảm bớt, ngược lại còn gia tăng, đến lúc đó ma chướng sẽ càng lúc càng mạnh, cuối cùng biến thành một tên điên.
- Ta nên làm gì?
Kỳ Thiên Ngữ thì thào, hai tay hắn vò đầu, tóc tai tán loạn, thống khổ nhắm mắt lại, nửa năm qua hắn không có lấy một đêm ngon giấc, cả ngày suy nghĩ miên man, trạng thái tinh thần vô cùng kém, đã có xu thế sắp sụp đổ đến nơi.
Nửa năm!
Giờ mới qua nửa năm mà thôi, nửa năm hắn đều không chống nổi, vậy làm sao vượt qua vạn năm? Hiện tại đã không cần đi đoán cũng biết, nếu còn không nghĩ được cách đi ra, hắn chỉ có con đường chết.
- Ta nên làm gì? Ta nên làm gì? A, a, a...
Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, hồng quang trong ánh mắt càng lúc càng nồng nặc, hắn cứ thế hét lên vô định, sau đó tế ra hồ lô đỏ tía, hồ lô biến lớn, ầm ầm nện tới sơn phong xung quanh.
Rầm rầm rầm!
Từng mảnh từng mảnh sơn phong quanh bốn phía bị đụng nát, đá vụn bay đầy trời, bụi mù cuốn thốc, vốn quanh bốn phía có mấy chục ngọn sơn phong lớn nhỏ, giờ đây lại đã biến thành một vùng bình địa.
- Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo!
Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên tự tát mình mấy cái, đánh cho mặt mũi sưng hết cả lên, thống khổ khiến hắn bình tĩnh lại, hắn ngồi bệt trên đất, bắt đầu tỉnh táo phân tích.
Hoàng Tuyền Giới này không lớn, không cần đi thăm dò thêm nữa làm gì, tuyệt đối không có lối ra nào khác, bởi thế hắn không ra được. Như vậy hắn chỉ có thể bị nhốt chết ở đây vạn năm? Hắn chịu được ư? Đáp án là phủ định.
Bởi thế sau cùng hắn chỉ có hai kết cục, hoặc là chết đi, hoặc là điên mất!
Hai kết cục này đều không phải điều Kỳ Thiên Ngữ mong muốn, hắn còn trẻ như vậy, hắn đã là Ngũ Kiếp đỉnh phong, hắn vẫn đinh ninh cho rằng, sau này mình nhất định sẽ trở thành Đại Đế, sẽ lưu lại tên tuổi trong sử sách Tam trọng thiên. Hắn còn tưởng tượng mình thành nhân vật như Luân Hồi Đại Đế, thành là Chí Tôn ở Tam trọng thiên.