Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lại không ngờ nhân sinh sẽ đọa lạc đến bước này, không chỉ không thuận gió lên trời, còn vĩnh viễn bị nhốt trong cái nơi hoang vu quỷ quái này, biến thành một bộ hài cốt, thậm chí có thể gia tộc sẽ không thu liễm thi thể cho hắn. Đấy không phải kết quả hắn muốn, nhân sinh của hắn không thể thế được.
- Dù ta có biến thành ma quỷ, biến thành ma nô dưới Ma Uyên, ta cũng không thể cứ vậy yên ắng chết đi!
Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, sau đó đột nhiên hơi ngớ, hắn nhớ được trước kia trong gia tộc từng thấy được một quyển sách quý, trong đó ghi chép một ít bí mật mà thế nhân không biết.
- Không, ta không thể, không thể!
Kỳ Thiên Ngữ đột nhiên kinh hô, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán, tựa hồ đang nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, hắn không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói:
- Ta không thể đọa lạc, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, ta không thể...
Kỳ Thiên Ngữ nhớ tới chuyện được trong ghi chép trong quyển sách quý kia, hắn tìm thấy một tia hi vọng sống, chỉ là tuyến sinh cơ này lại có thể khiến hắn vĩnh viễn trầm luân, vĩnh viễn không quay đầu lại được.
Nếu hắn dám làm vậy, tất sẽ biến thành công địch của nhân loại. Khi đó hắn không còn là nhân loại nữa, mà sẽ biến thành một loại ma hồn, biến thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Giáo dục từ nhỏ của gia tộc khiến Kỳ Thiên Ngữ tuyệt đối không cho phép hắn tiếp xúc với thứ này, tuyệt đối không thể sa đọa, dù chết cũng không thể biến thành thứ như thế.
Nhưng sâu trong lòng hắn lại nảy sinh một tia tâm tư phản nghịch, nếu gia tộc đã vứt bỏ hắn, nếu hắn đã nhất định phải tiêu vong, vậy thì hắn còn cố kỵ gì nữa?
Biến thành ma hồn, tuy sau này không còn là nhân loại, nhưng ít ra hắn vẫn còn ý thức, chỉ cần linh hồn vẫn còn, hắn không tính là chết đi, trên thế giới này vẫn lưu giữ sự tồn tại của hắn.
Hô hô, hô hô!
Kỳ Thiên Ngữ thở dốc hổn hển, một mình đi tới đi lui, ánh mắt lấp lóe quang mang, nét mặt âm tình bất định, cả người như cô hồn dã quỷ cứ thế đảo quanh suốt mười mấy ngày.
Đến ngày thứ mười ba, Kỳ Thiên Ngữ rốt cục ngừng lại, trong mắt chớp qua một tia kiên định, trầm hống:
- Dù sao cũng là đường chết, chết rồi chỉ là một đống đất vàng, không còn gì nữa cả. Không điên cuồng không sống được, Ma Uyên thì Ma Uyên, chỉ cần có thể giết chết Lục Sát Thần, dù ta có vĩnh viễn đọa lạc Ma Uyên thì đã sao?
Ma Uyên!
Đây là tồn tại cấm kỵ ở Tam trọng thiên, người bình thường căn bản không biết, tiểu gia tộc bình thường cũng đều chưa từng nghe qua cái tên này, chỉ có đại gia tộc và một ít lão ma cường đại mới biết được.
Thế giới này có quang minh và cũng có hắc ám, có dương và cũng có âm, có toàn vẹn tự nhiên cũng có khiếm khuyết, bất kỳ chuyện gì cũng đều không phải chỉ có một mặt độc lập, mà đều có tồn tại đối lập.
Thế giới này cũng có một tồn tại đối lập, đó chính là Ma Uyên!
Nếu thế giới này là một người, vậy Ma Uyên chính là cái bóng của người này, thế giới này là quang minh, vậy Ma Uyên chính là hắc ám, chúng là hai mặt đối lập bổ sung cho nhau.
Nếu thế giới này là dương quang, Ma Uyên là hắc ám, vậy thứ trong Ma Uyên tự nhiên đều là tà ác, đều là ma vật.
- Là các ngươi bức ta, là các ngươi bức ta!
Kỳ Thiên Ngữ gầm gào, tròng mắt càng lúc càng đỏ ngầu, trong lòng chất đầy hận ý, hiện tại hắn đã triệt để mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn mỗi phẫn hận và sát ý vô tận.
Dù sao trước mặt cũng là đường chết, bởi thế hắn định phóng thích một loại bí thuật cấm kỵ, đó chính là triệu hoán Ma Chủ Ma Uyên, chuyển hóa mình thành ma hồn. Sau đó Ma Chủ liền có thể cường hành mang linh hồn hắn đến Ma Uyên, nhờ đó thoát khỏi Hoàng Tuyền Giới.
Đây là cách đào thoát duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, bằng không kết cục dành cho hắn sẽ chỉ là hoặc điên mất hoặc chết mất. Mặc dù sau khi rơi vào Ma Uyên, hắn sẽ không còn là nhân loại, nhưng như thế ít nhất cũng đỡ hơn chết đi, tối thiểu ý thức hắn vẫn còn đó.
Hắn bắt đầu bố trí, triệu hoán Ma Chủ không phải chuyện có thể tùy tiện làm ra được, mà cần phải bố trí tương đối phức tạp, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành công.
Bí thuật triệu hoán Ma Chủ này không phải nhìn thấy trong bí sử gia tộc, mà là hắn nhìn thấy trong một tàn quyển ngẫu nhiên đạt được. Lúc ấy hắn còn tưởng đây là một loại thần thuật cường đại, đến sau mới phát hiện là bí thuật triệu hoán Ma Chủ. Sau đó chính bởi vì cảm thấy hứng thú mới đi đến Tàng Thư Các gia tộc để lật xem tư liệu liên quan tới Ma Uyên.
Hắn lấy ra một ít trận thạch để bố trí, đối với Thần Văn hắn cũng hiểu rõ ít nhiều, tuy bố trí tương đối phiền phức, song cuối cùng vẫn thành công.
Pháp trận không lớn, trận văn lại chi chít, như là mạng nhện đan chéo vào nhau, Kỳ Thiên Ngữ xếp bằng ở trung tâm mạng nhện. Hắn hít mấy hơi thật sâu, cắn răng lấy ra một chiếc chủy thủ, bắt đầu kích phát pháp trận.
Hắn cắt đứt mạch máu nơi cổ tay, máu tươi lập tức cuồng phún ra, đại trận triệu hoán Ma Chủ cần dùng máu tươi làm chất dẫn, lượng máu phải cần còn rất lớn.
Sau khi rót máu tươi vào đại trận, đại trận lập tức sáng lên, một đạo hắc khí hiện ra trong đại trận, bao phủ lấy Kỳ Thiên Ngữ. Mắt hắn càng lúc càng đỏ, máu tươi nơi tay phun ra càng lúc càng nhiều, nét mặt hắn dần trở nên dữ tợn, nhìn hệt như Lệ Quỷ.
Phốc!
Đột nhiên đại trận ảm đạm, Kỳ Thiên Ngữ phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện đầy kinh hãi, không ngờ đại trận lại khởi động thất bại? Hắn nhớ không bố trí sai, cũng không thấy có vấn đề, hoàn toàn làm theo đúng những gì được ghi trong tàn quyển kia.
Nghỉ ngơi một lát sau đó đứng dậy, tử tế quan sát hồi lâu, vẫn không phát hiện thấy có vấn đề, hắn trầm ngâm. Mãi nửa canh giờ sau, mắt hắn mới sáng lên, lần nữa xếp bằng ở trung tâm đại trận.
Xùy!
Lần này hắn cắt máu ở cả hai tay, hai bên đồng thời phun ra huyết dịch, đại trận lần nữa sáng lên, hắc khí không ngừng cuộn trào, hoàn toàn bao phủ Kỳ Thiên Ngữ.