Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Người này còn dám cướp đoạt Thần Binh của Tộc Vương, tội không thể tha, nhất định phải nghiêm trừng.
Lời này của phụ thân Kỳ Thiên Ngữ được rất nhiều trưởng lão tán đồng, có một vị trưởng lão nói:
- Không sai, Tộc Vương hạ xuống Thần Chỉ, mật thiết chú ý việc này, đến giờ chúng ta còn chưa cho Tộc Vương một lời giải thích hợp lý. Ta cảm thấy Tộc Vương nhất định không vui khi chí bảo của hắn lưu lạc bên ngoài, cho nên chúng ta vẫn phải có trách nhiệm.
- Chuyện cười!
Lúc này Nhị trưởng lão lại cất tiếng cười nhạo, hắn nói:
- Đầu đuôi sự thể rất rõ ràng, hoàn toàn là Kỳ Thiên Ngữ tự mình tìm chết, sau khi tiến vào Đạo Thiên Giới thì tìm đủ mọi cách hãm hại Lục Sát Thần, còn dùng tháp lưu ly bảy màu trấn áp. Nếu không phải Lục Sát Thần luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, không chừng chính hắn đã chết trong đó rồi. Hơn nữa nếu không nhờ hắn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, e rằng Đinh Đông và nha đầu Tượng gia kia sớm đã chết. Kỳ Thiên Ngữ tự mình đi đường tà đạo, lại muốn trách đến người khác? Sao các ngươi không nghĩ kỹ lại xem, mấy năm này phải chăng đã quá phóng túng với hắn? Khiến hắn dưỡng thành tính cách kiêu hoành ngang ngược, ngoài ra hắn chủ động nương nhờ Ma Uyên, tội này không thể tha, các ngươi đừng có tẩy trắng thay cho hắn.
Phụ thân Kỳ Thiên Ngữ cuống lên, đang muốn giải thích, gia chủ Kỳ gia Kỳ Vọng Sơn lại vung tay quát khẽ nói:
- Đủ rồi, đừng làm ồn nữa! Kỳ Thiên Ngữ tự làm tự chịu, việc này không cần thảo luận. Còn về chuyện Lục Sát Thần, lát nữa lão Nhị ngươi theo ta đi gặp Tộc Vương, báo cáo lại tình hình, thỉnh thị Tộc Vương xử lý.
- Được rồi, tất cả giải tán!
Kỳ Vọng Sơn bá đạo vung tay lên, sau cùng không quên dặn dò:
- Đoạn thời gian này Tình Báo Đường mật thiết lưu ý tình hình các nơi, xem ra Ma Uyên sắp có hành động. Bọn hắn am hiểu nhất là ngấm ngầm khống chế cường giả Nhân tộc, đừng để đám sâu mọt kia tiềm phục được ở Hàn Triều Hải Vực, sau này đánh cho chúng ta trở tay không kịp.
Kỳ Vọng Sơn mang theo Nhị trưởng lão đi ra thành bảo, sau đó tiến vào một thành bảo khác để truyền tống rời đi. Bạch quang lóe lên, hai người tới dưới một ngọn núi xanh, ngọn núi này rất bình thường, dưới núi có sông nhỏ vờn quanh, cảnh vật rất nên thơ hữu tình.
Một lối nhỏ uốn lượn leo thẳng lên đỉnh núi, hai người không dám phi hành mà men theo bậc thang đi lên, bước đi rất nhẹ, nét mặt trang nghiêm, cứ thế đi suốt hai nén hương mới đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một tòa cổ tháp, hai người không đi vào cổ tháp, mà đến trong đình nhỏ phía sau. Đình này ở bên bờ vực, bên trong có một trung niên chính đang đứng chắp tay quay lưng với hai người, tay kia thì cầm Cổ Quyển. Người này tóc dài đen nhánh, thân khoác đạo bào màu xanh, gió nhẹ quét qua thổi nhẹ tà áo, mang đến cảm giác như tiên nhân ngắm cảnh.
Bịch!
Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão nhìn đăm đăm bóng lưng người kia, trong mắt hiện đầy vẻ sùng bái và tôn kính, hai người quỳ gối xuống đất, trùng trùng dập đầu nói:
- Tham kiến Tộc Vương.
- Đứng lên đi!
Tiếng nói bình thản như nước vang lên, hai người vái ba vái sau đó mới đứng dậy, Kỳ Vọng Sơn chắp tay bẩm báo nói:
- Tộc Vương, gần đây có chút chuyện, chúng ta tới báo, đồng thời xin ngài chỉ điểm.
Luân Hồi Đại Đế không đáp lời mà chỉ khoát tay, ra hiệu Kỳ Vọng Sơn nói tiếp. Kỳ Vọng Sơn kể lại đầu đuôi sự thể ở Đạo Thiên Giới một lượt, không thêm mắm thêm muối mà chỉ bẩm báo như thực. Sau đó lại kể chuyện Kỳ Thiên Ngữ, cuối cùng chắp tay nói:
- Tộc Vương, chuyện Thiên Ngữ là do chúng ta quản giáo không nghiêm, xin Tộc Vương trách phạt.
- Ai...
Luân Hồi Đại Đế khẽ thở dài, nói:
- Nên tới rốt cục cũng tới, việc này không trách các ngươi, đoạn thời gian trước ta quan sát thiên tượng, phát hiện Kỳ gia tất có một kiếp, kiếp này e là sẽ xuất hiện trên thân đứa nhỏ Thiên Ngữ. Thực ra từ lúc đứa nhỏ này sinh ra, ta đã nhìn thấy trong cốt tủy hắn có ma tính, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Bởi vì ma tính trên người, sau này tới Ma Uyên, hắn tất thẳng tới mây xanh, cuối cùng trở thành tồn tại đỉnh cấp trong Ma Uyên, khi ấy chắc chắn sẽ liên luỵ Kỳ gia.
- Cái này...
Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc, lời Luân Hồi Đại Đế, hai người không chút hoài nghi, chỉ là Luân Hồi Đại Đế nói thế thì huyền quá? Kỳ Thiên Ngữ đi Ma Uyên ngược lại sẽ thẳng tới mây xanh? Cuối cùng thành là tồn tại đỉnh cấp ở Ma Uyên?
- Tà Vương Đế Tinh tối, Tử Vi Đế Tinh sáng! Một kiếp một mạng, tự có định số!
Luân Hồi Đại Đế đột nhiên lần nữa cất tiếng:
- Đứa nhỏ luyện hóa tháp lưu ly bảy màu, trấn áp Thiên Ngữ tên là Lục Sát Thần?
- Vâng!
Nhị trưởng lão vội khom người đáp:
- Đứa nhỏ này không biết xuất hiện từ đâu, không chỉ mang đám người Đinh Đông ra khỏi tiểu thế giới kỳ dị kia, còn luyện hóa ngược tháp lưu ly bảy màu, đồng thời phá giải Thần Văn, lần nữa cứu được bọn Đinh Đông. Hiện tại hắn hẳn đang tham ngộ loại quy tắc nào đó trong Đạo Thiên Giới, thậm chí còn giữ lại Đinh Đông và một nha đầu Tượng gia trong đó.
- Hắn rất có thể chính là Tử Vi Đế Tinh, tân nhiệm Đế Tinh!
Luân Hồi Đại Đế đột nhiên nói một câu khiến hai người Kỳ Vọng Sơn Nhị trưởng lão khẽ run lên, sau đó đợi một lát mới lại nói tiếp:
- Thiên Ngữ là Tà Vương Đế Tinh không sai, hắn có thể trấn áp Thiên Ngữ, đồng thời khiến Thiên Ngữ rơi vào Ma Uyên, vậy khả năng rất lớn hắn là Tử Vi Đế Tinh. Tòa bảo tháp kia cứ cho hắn đi, tính là Kỳ gia kết thiện duyên với hắn, ngày sau nếu ta không còn, Kỳ gia cũng sẽ nhờ hắn mà được bảo tồn.
- Không còn? Tộc Vương!
Kỳ Vọng Sơn và Nhị trưởng lão đồng thời run lên, vội vàng quỳ xuống, Kỳ Vọng Sơn thần sắc khẩn trương nói:
- Tộc Vương, ngươi đừng nói thế, Kỳ gia không thể không có ngài!
Trong mắt Nhị trưởng lão lại chớp qua một tia kinh nghi, thọ nguyên Luân Hồi Đại Đế còn vô cùng dài, trọn cả Tam trọng thiên người có thể đối địch với hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sao Luân Hồi Đại Đế lại nói hắn không còn?