Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đừng hoảng!
Luân Hồi Đại Đế khoát tay nói:
- Sinh lão bệnh tử, hết thảy đều có định số, lần này Kỳ gia có một lần đại kiếp nạn, nếu có thể chống đỡ được, tự nhiên hết thảy đều vui vẻ, nếu không chống đỡ được, cũng là ông trời chú định. Đối xử với Lục Sát Thần cho tốt, nếu ta không tính sai, sau cùng đại kiếp của Kỳ gia vẫn cần hắn đi phá giải. Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, không đến trăm năm, các ngươi sẽ hiểu, đi xuống đi.
…
Trong Đạo Thiên Giới, ba người Lục Ly tu luyện nửa năm, sau đó đều xuất quan.
Bế quan nửa năm, ba người lại đều không có thu hoạch quá lớn, Lục Ly cũng không thu được tiến triển gì đáng kể khi lĩnh hội mười một tự phù kia, về bí thuật linh hồn thì cũng không thu hoạch quá lớn. Nửa năm nay trừ thần lực tăng nhiều, linh hồn đề thăng chút ít ra thì không thu lại được gì nữa cả.
Tu luyện trong Nguyên Thủy Bí Cảnh là điều vô cùng thoải mái, ở đây tốc độ tu luyện thần lực nhanh gấp vạn lần bên ngoài, tu luyện một năm mà ngang với vạn năm. Thậm chí không cần tu luyện linh hồn cũng sẽ tự động tăng trưởng, Lục Ly còn kết hợp luyện hóa thần dược, tốc độ đề thăng tự nhiên càng nhanh.
Thần lực và linh hồn là căn cơ, căn cơ Lục Ly trước nay không phải quá ổn, hiện tại nhờ tu luyện mà căn cơ trở nên vững chắc nhiều. Đánh tốt căn cơ mới có thể từng bước đề thăng cảnh giới.
Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông cũng không thu được đột phá quá lớn, nhất là Tượng Linh Lung, nàng đã là Ngũ Kiếp đỉnh phong, trước đó lại mới vừa đột phá, muốn tiếp tục đột phá là điều tương đối khó.
Riêng Kỳ Đinh Đông thì tâm tư không đặt ở tu luyện, mà đặt ở trên thân Lục Ly. Vừa thấy Lục Ly xuất quan, nàng lập tức tỉnh lại, sau đó hóa thành một cơn gió mát nhẹ nhàng lướt tới, cười ngọt ngào nhìn Lục Ly nói:
- Sát Thần ca ca, nửa năm nay ngươi có đột phá gì không?
Nghe câu Sát Thần ca ca, Lục Ly luôn cảm thấy có gì đó khó chịu, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đinh Đông, thật ra Sát Thần chỉ là ngoại hiệu, ta vốn tên Lục Ly, sau này ngươi gọi ta Lục Ly là được rồi.
- Vậy ta gọi ngươi Lục Ly ca ca...
Kỳ Đinh Đông cười đến cong cả mắt, biến thành vành trăng khuyết, Lục Ly có thể nói cho nàng biết tên thật, đây liệu có phải một loại tiến bộ? Chứng tỏ Lục Ly hoàn toàn tín nhiệm nàng, tiếp nhận nàng?
Lục Ly nhún vai, tuy hắn cũng không biết giữa mình và Kỳ Đinh Đông thì ai lớn tuổi hơn ai, chẳng qua rõ ràng hắn càng trưởng thành hơn một chút, gọi một tiếng ca ca cũng không có gì sai. Dù sao sau này còn phải ở chung một đoạn thời gian, Lục Ly cũng lười để ý mấy chi tiết này.
- Lục Ly? Lục Sát Thần?
Tượng Linh Lung nhẹ nhàng lướt tới, nét mặt thanh lãnh của nàng hình thành tương phản rõ rệt với gương mặt cười nói thản nhiên của Kỳ Đinh Đông, nàng tới cũng chỉ khẽ gật đầu, nhíu mày lại, rõ ràng có chút không vui.
- Tu luyện gặp bình cảnh?
Lục Ly hỏi thăm, Tượng Linh Lung gật đầu nói:
- Có một vấn đề nghĩ mãi không thông, đau đầu quá.
- Vậy thì đừng nghĩ nữa, trước nghỉ ngơi mấy ngày, ngủ một giấc.
Lục Ly nhếch môi cười khẽ, quay sang Kỳ Đinh Đông vung tay nói:
- Đinh Đông, chuẩn bị một phen, ta đi bắt dã thú, lát nữa chúng ta nướng thịt ăn.
- Tốt quá, tốt quá!
Kỳ Đinh Đông vui vẻ ra mặt, vội vàng lấy ra đồ vật bài trí, Tượng Linh Lung cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi giúp Kỳ Đinh Đông bố trí một tay. Lục Ly một mình xông ra ngoài cốc, bên ngoài là một mảnh rừng rậm, hắn tùy tiện bắt mấy con thú nhỏ béo tròn cầm về.
Đi tới bên cạnh con suối, xử lý đám thó nhỏ một phen, sau đó đi về, lấy ra một ít gia vị bắt đầu nướng thịt. Lúc trước kỹ thuật nướng thịt của hắn rất không sai, mặc dù đã vài năm không động thủ, nhưng tay nghề vẫn chưa lụi bại.
Mấy con thú nhỏ nướng đến vàng khè, mùi thơm xộc mũi, hai nàng đã rất nhiều năm không ăn loại thức ăn này, nhưng ở bên nhìn vào, lập tức có cảm giác thèm thuồng, sau khi ăn xong mấy miếng liền đều khen không dứt miệng.
Nhìn hai người ăn thịt nướng cũng là một loại hưởng thụ, hai người ăn rất ưu nhã, xé ra từng miếng từng miếng nhỏ, nếu khóe miệng có một chút vết bẩn liền lập tức lau đi. Thấy hai mỹ nữ rất muốn ăn lại phải cố giữ ưu nhã, Lục Ly muốn cười lại không dám cười.
Kỳ Đinh Đông lấy ra chút quỳnh nhưỡng và một số linh quả, ba người nhấm nháp no say, sau đó ai nấy lấy ra lều vải ngủ thiếp đi.
Lục Ly tỉnh lại, phát hiện hai người đã không còn ở bên, hắn theo bản năng phóng thích thần niệm quét xung quanh. Nhận thấy trong suối gần đó có động tĩnh, hình như hai người đang tắm, chỉ là nơi đó được bố trí một Thần Văn cấm chế đơn giản, thần niệm Lục Ly không cách nào tiến vào.
Thực ra Lục Ly có thể phóng thích đại đạo chi ngấn, chút Thần Văn kia khẳng định không cách nào ngăn cản hắn thăm dò, nhưng hắn không dám làm vậy. Như thế là không tôn trọng hai người, hắn cũng không phải hạng người vô đạo đức đến vậy.
Hưu!
Đúng lúc này, Huyết Linh Nhi đột nhiên đi về, truyền âm trao đổi một lúc với Lục Ly. Trong lòng Lục Ly khẽ động, thoáng trầm ngâm, sau đó đứng dậy đi đến hạ du con suối, tắm rửa một phen.
Đợi khi hắn thay đồ quay lại, hai nàng sớm đã tắm xong, trên mặt ai nấy đều mang theo một tia đỏ ửng, Kỳ Đinh Đông có vẻ không dám nhìn Lục Ly, Tượng Linh Lung thì cứ nhìn hắn chằm chằm.
- Sao thế?
Lục Ly ngơ ngác chẳng hiểu gì, Tượng Linh Lung lần nữa nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi nói:
- Vừa rồi lúc chúng ta tắm rửa, sao ngươi dùng thần niệm thăm dò?
- ...
Lục Ly tròn mắt nói:
- Ta tỉnh lại không thấy các ngươi đâu, tự nhiên phải thăm dò một phen, lại nói chẳng phải các ngươi đã bố trí Thần Văn rồi ư? Thần niệm ta làm sao quét xuyên qua Thần Văn được?
- Tạo nghệ Thần Văn của ngươi mạnh như vậy, ai biết ngươi có nhìn được hay không?
Tượng Linh Lung hỏi ngược lại.
Lục Ly giơ tay đầu hàng nói:
- Đại tiểu thư của ta, Lục Ly ta tuy không phải hạng tốt lành gì, nhưng chí ít chút nguyên tắc cơ bản thì ta vẫn có, chuyện vô đạo đức như thế, ta há có thể làm ra được?