Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3533 - Chương 3520: Thái Âm Thiên Thủy

Bất Diệt Long Đế Chương 3520: Thái Âm Thiên Thủy

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Lục Ly trở về chỗ cũ, còn theo bản năng dùng tay bóp một cái, Tượng Linh Lung thấy cảnh tượng này thì lập tức bùng nổ. Bạch Ngọc Phiến xuất hiện trong tay nàng, phẩy quạt hướng Lục Ly, một luồng khí lạnh tuôn ra, Lục Ly trong nháy mắt biến thành tượng băng...

- Ủa?

Kỳ Đinh Đông bị gió lạnh thổi qua, cảm giác cả người run rẩy, nàng cách Lục Ly mấy trăm trượng, cộng thêm Tượng Linh Lung có thể đã khống chế một chút, cho nên luồng khí lạnh này không có thổi qua chỗ nàng, nhưng Kỳ Đinh Đông vẫn cảm giác cả người lạnh lẽo, không còn đau đầu nữa.

Nàng nhìn lướt qua đây, phát hiện Lục Ly biến thành tượng băng, vội ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:

- Linh Lung tỷ tỷ, Lục ca ca đã làm gì? Sao tỷ lại đóng băng hắn?

Tượng Linh Lung đỏ mặt không nói gì, Lục Ly bên kia phá băng ra, hơi lúng túng nói:

- Là ta do không tốt, vừa rồi lỡ đẩy Linh Lung.

Cơn đau đầu tới nhanh, đi cũng nhanh, đòn công kích của con Ngân Mao Đồng Thú này quả nhiên rất lợi hại, khiến cho Lục Ly cảm khái không thôi, hơi giống với Hào Giác, bỏ qua Yêu Hồn trực tiếp công kích linh hồn.

Lục Ly ngoắc tay, khiến cho Thất Thải Lưu Ly Tháp bay về, hắn thúc giục bảo tháp này bắt đầu luyện hóa mãnh thú kia. Ngọn lửa bắt đầu thêu đốt, năng lượng xám lạnh và nâu bắt đầu công kích, con mãnh thú kia chạy tới chạy lui ở bên trong, không ngừng công kích vách tường bên trong.

Móng của nó rất sắc bén, sức mạnh cũng rất khủng bố, nhưng đây chính là đế binh, bên trong có dấu vết pháp tắc do Luân Hồi Đại Đế để lại, nếu như dễ bị phá thì đây không còn là đế binh nữa.

Lục Ly cảm ứng chốc lát thì không quan tâm nữa, theo nguyên khí sinh mệnh trôi qua, con hung thú này ngay lập tức sẽ biến thành một con hổ bệnh, muốn giết cứ giết, muốn ngược là ngược.

Lục Ly khiến cho Huyết Linh Nhi hủy bỏ thần văn, Kỳ Đinh Đông và Tượng Linh Lung chỉnh sửa dáng vẻ một chút rồi đi tới, Tượng Linh Lung mặt cười lạnh lẽo, không quá hòa nhã với Lục Ly, Kỳ Đinh Đông chẳng hiểu ra sao.

Lục Ly không muốn giải thích thêm, càng không muốn nhiều lời, loại chuyện này càng tô càng đen, không nói nhiều trái lại sẽ nhanh trôi qua. Đợi sau khi Huyết Linh Nhi huỷ bỏ thần văn xong, Lục Ly nói:

- Đi thôi, đi xem có thần dược gì!

- Ôi!

Kỳ Đinh Đông hưng phấn, chạy nhanh về phía trước, thật ra nàng không có ý định chiếm thần dược làm của riêng, bởi vì nàng căn bản không có khái niệm gì về thần dược. Kỳ gia thần dược gì cũng có, nàng từ nhỏ đến lớn đã ngâm mình trong bồn tắm thần dược. Nàng càng để ý là có được cảm giác thành tựu, tựa như rất nhiều người câu cá nhưng không thèm để ý đến cá, mà là loại vui sướng khi câu được cá.

Kỳ Đinh Đông rất nhanh chạy đi, Lục Ly thấy sắc mặt của Tượng Linh Lung vẫn rất khó nhìn, cố ý thả chậm bước chân đi song song với Tượng Linh Lung, hắn hơi lúng túng sờ lỗ mũi một cái, nói:

- Ta có năm gốc thần dược, nàng và Đinh Đông chia ra lấy một gốc đi.

- Không cần!

Tượng Linh Lung hừ hai tiếng, nói:

- Ngươi cho rằng một gốc thần dược là có thể cho qua việc này sao? Ngươi mơ đẹp thật đấy, hừ!

- Đại tiểu thư của ta ơi!

Lục Ly liên tục cầu xin tha thứ:

- Ta không hề cố ý, chuyện này đúng là ta đã sai, ta chịu nhận lỗi với nàng chưa được sao? Thực sự không được thì ta cho nàng sờ lại được không?

- Phi!

Tượng Linh Lung khẽ phun một cái, tức giận nói:

- Ngươi ngứa da à? Muốn bị đánh đúng không?

- Ha ha!

Lục Ly cười cười nói:

- Được rồi, đừng dỗi nữa, tức giận nữa thì không đẹp đâu. Nàng biết không, lúc nàng cười lên là xinh đẹp nhất, giống như một đóa hoa sen tuyết trên núi cao lặng lẽ nở rộ, làm say lòng người.

Tượng Linh Lung không vì lời nói của Lục Ly mà đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lục Ly giây lát, nói ra lời chân thành:

- Lục Ly, nếu ngươi không có dự định ở lại thì đừng tán tỉnh ta, tránh cho khiến ta hận ngươi cả đời.

- A... được rồi!

Lục Ly lần nữa ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, cảm giác có chút xấu hổ. Tượng Linh Lung không phải Kỳ Đinh Đông, nàng là một người phi thường lý trí, thậm chí có thể nói là người lạnh từ trong xương, một khi trêu chọc khiến nàng động tình thì về sau khó mà kết thúc trong êm thắm.

Tượng Linh Lung không muốn chìm vào quá sâu, cho nên nói rõ với Lục Ly. Hoặc ngươi ở lại, hoặc đừng tiếp tục phát triển tiếp, bằng không đến lúc đó cả hai người đều sẽ chịu tổn thương.

- Xin lỗi!

Lục Ly rất nghiêm túc nói một câu, sau đó trầm mặc đi tới bên hồ. Đôi mắt của Tượng Linh Lung buồn bã, xem ra Lục Ly không nghĩ đến sẽ ở lại, cho nên hai người sau này cũng sẽ không có cái gọi là tương lai, nhìn bóng lưng của Lục Ly, không hiểu vì sao trong lòng Tượng Linh Lung đau xót, trong mắt nước mắt chảy xuống.

Tí tách!

Nước mắt rơi xuống mặt đất thức tỉnh Tượng Linh Lung, nàng vội vàng xoay người lại, lau khô nước mắt. Nàng vẫn luôn là một người rất mạnh mẽ, không thích lộ ra tâm tình trong lòng mình, lúc này nàng càng không muốn khiến cho Lục Ly thấy nàng mong manh yếu đuối.

- Ôi chao Bách Hương Diệp, còn là mười ba lá, cái này chắc ít nhất là ba vạn năm phải không?

- Đây là cái gì? Chẳng lẽ là Long Tượng Thảo trong truyền thuyết? Cái này chắc cũng ít nhất là ba vạn năm?

- Khôi Quả, thứ này thật sự còn tồn tại sao...

Thanh âm kinh ngạc của Kỳ Đinh Đông không ngừng vang lên, thân làm tiểu thư của Kỳ gia, nàng tất nhiên vô cùng hiểu rõ thần dược, đây là một trong những môn bắt buộc phải học từ nhỏ đến lớn, năm gốc thần dược thì nàng đã nhận ra bốn gốc, còn gốc thần dược kia thì không nhận ra.

- Linh Lung, ngươi nhanh tới đây xem một chút đây là thần dược gì?

Kỳ Đinh Đông chú ý tới sắc mặt của Tượng Linh Lung, vẫy tay nói:

- Ngươi mau đến xem, thần dược này thật thần kỳ, như một con tiểu thần long màu vàng.

Tượng Linh Lung không muốn để cho Kỳ Đinh Đông phát hiện manh mối, bước nhanh tới, sự chú ý của nàng cũng lập tức bị một gốc thần dược trong đầm nước hấp dẫn. Gốc thần dược kia như một con tiểu kim long bơi qua bơi lại trong đầm nước, khi mọi người tới gần thì nó còn nhanh chóng bơi đi.

Bình Luận (0)
Comment