Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3553 - Chương 3540: Giang Vân Phong

Bất Diệt Long Đế Chương 3540: Giang Vân Phong

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Nếu là trước kia thì nàng không thích đáp lại, bây giờ càng không thân thiện, lạnh lùng hỏi:

- Tự tiện xông vào lều trại của người khác, các ngươi không biết lễ độ là gì? Người nhà của các ngươi không dạy cho các ngươi?

- Không phải Đinh Đông tiểu thư?

Người trẻ tuổi tóc xanh nhướng cao chân mày, nhếch miệng cười nói:

- Vị tiểu thư này, vừa rồi nàng thả ra báu vật là Vô Lượng Bồ Đề Châu, đây là báu vật của Đinh Đông tiểu thư, dám hỏi tiểu thư lấy từ đâu ra? Nếu tiểu thư không phải Đinh Đông tiểu thư thì nghĩa là tiểu thư ăn trộm báu vật này!

- Tổ cha...!

Kỳ Đinh Đông suýt chửi thề, nhưng nàng ráng kiềm lại, phượng mâu lạnh như băng nổi giận nói:

- Các ngươi có đi ra không? Nếu không ra ngoài thì ta sẽ thông báo cho Chấp Pháp Đội, đến lúc đó khiến các ngươi mất hết mặt mũi!

- Đừng giận, đừng giận.

Người trẻ tuổi tóc xanh cười híp mắt nói, theo sau hắn nhìn Lục Ly nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi luôn luôn núp sau lưng nữ nhân hình như không tốt lắm? Lúc này nên đứng ra như một nam nhân chân chính mới phải.

- Xéo!

Lý Thiên Mệnh thốt ra câu trả lời đơn giản, nâng âm thanh lên cao nhiều, cách xa vài dặm đều nghe được. Bên ngoài có Chấp Pháp Đội tuần tra, nghe âm thanh ở nơi này liền lao nhanh đến.

- Thật can đảm!

Người trẻ tuổi tóc xanh nổi giận, sát khí trên người đằng đằng, nhưng Chấp Pháp Đội đi tới, vài thần niệm quét qua, một người trông như thống lĩnh từ xa đã trầm giọng quát:

- Giang Vân Phong, ngươi làm gì ở đây?

- Không có gì?

Người trẻ tuổi tóc xanh Giang Vân Phong nhún vai nói:

- Vị huynh đệ này chiến đấu dũng cảm, ta rất là khâm phục, xem hắn bị thương nên đến thăm, không ngờ lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú. Các huynh đệ, đi thôi, người ta không thích chúng ta, chúng ta đừng bám dai như đỉa.

Ba người ra ngoài, nghênh ngang rời đi.

Thống lĩnh nhìn vào doanh trướng, hỏi:

- Không có vấn đề gì chứ?

- Không có gì!

Lục Ly phất tay, thống lĩnh gật đầu mang người đi.

Lục Ly buồn rầu thở dài, nói với Kỳ Đinh Đông:

- Được rồi, Đinh Đông, nàng trở lại nghỉ ngơi đi, ta không sao.

- Ừm!

Kỳ Đinh Đông ngoan ngoãn gật đầu, theo sau nói:

- Lục ca ca, lần sau nếu nhóm người kia lại đến quấy rầy ngươi, ta nhất định cho bọn họ biết tay!

- Rồi rồi.

Lục Ly cười gượng nói:

- Ta biết Đinh Đông lợi hại, nhưng nàng càng nghiêng về phía ta thì rắc rối sẽ càng nhiều. Nàng yên tâm, ta có thể ứng phó đám con cháu trác táng này, nàng đừng giúp ta, khiến ta thành gối thêu hoa, nhìn được dùng không được.

- Ta biết Lục ca ca lợi hại!

Kỳ Đinh Đông thè lưỡi, đi ra ngoài. Lục Ly mở ra thần văn, theo sau đau đầu xoa trán. Cỡ như Giang Vân Phong chỉ là tôm tép, phỏng chừng không bao lâu sau, rất nhiều công tử đều sẽ đến bên này, khi đó có một đống rắc rối.

“Thích đến cứ đến!”

Lục Ly lắc đầu vứt hết những chuyện này qua một bên, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, nên đến thì sẽ đến, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.

Lục Ly tu dưỡng ba, năm ngày, tình trạng vết thương trên cơ bản đã lành. Ma Uyên lại tiến công, nhưng lần này Thường Thắng Quân không xuất chiến, bởi vì lần trước tổn thất quá nặng, cần tu chỉnh, cũng cần bổ sung nhân viên.

Đông An Sơn Mạch có mười quân đội, mỗi lần chỉ phái ba, bốn đội, đánh luân lưu, cho người có thời gian nghỉ lấy sức. Nếu không xuất chiến thì Lục Ly lười đi ra, luôn ở trong doanh trướng nghỉ ngơi tu luyện.

Ngày thứ tám, lại một đám đại quân đi tới, là nhóm người bổ sung đến. Bên này cơ hồ mỗi cách mấy ngày thì sẽ có hàng nghìn, trên vạn quân sĩ lại đây. Võ giả trong thành Bắc Yêu nhiều đến nỗi không có chỗ chứa, mỗi ngày sẽ vận chuyển quân sĩ đi các chiến khu.

“Phiền phức quả nhiên đến!”

Lục Ly nghe thấy bên ngoài ầm ĩ huyên náo, thần niệm vươn ra, sắc mặt trở nên âm u, nhiều công tử đến, Tượng Bạch Nha, Công Dương Vô Tà, Thủy U Hận, và con cháu của một số lão ma đều đến, còn có một ít tiểu thư cũng đi theo đến.

Những người này là công tử tiểu thư đứng đầu nhất Hàn Triều Hải Vực, vốn ở trong thành Bắc Yêu, hiện tại như ong vỡ tổ đến bên này. Mục đích họ đến đây không cần nói cũng biết, là vì Kỳ Đinh Đông, Tượng Linh Lung, Lục Ly.

Tượng Bạch Nha lập tức tìm được Tượng Linh Lung, bất kể nàng ngụy trang kiểu gì thì Tượng Bạch Nha nhận ra ngay muội muội của mình.

Tượng Bạch Nha lộ vẻ mặt trách cứ, nhưng không răn dạy, chỉ đi vào lều trại của Tượng Linh Lung, hỏi:

- Nếu trở về, tại sao không đến gặp mặt ca của muội một lần? Ta làm ca ca thất bại đến thế sao?

- Ca!

Tượng Linh Lung có chút hổ thẹn cúi đầu nói:

- Là ta sai rồi, ta cũng mới vừa đi ra, lập tức đến nơi này. Vốn định chờ đi thành Bắc Yêu sẽ gặp ca, ta cứ ngỡ phụ thân đã phái người nói cho ca.

- Không cần giải thích nhiều.

Tượng Bạch Nha thở dài thườn thượt nói:

- Muội có tình lang đã quên ca đúng không? Hắn thật sự tốt vậy sao? Đáng giá muội như thế?

- Ca, nói gì vậy!

Tượng Linh Lung giận dữ nhìn Tượng Bạch Nha:

- Chuyện không có thì đừng bắt bóc bắt gió.

- Muội muội ruột của ta mà ta không hiểu sao?

Tượng Bạch Nha cười chua xót:

- Muội từ nhỏ cơ hồ là đi theo ta lớn lên, ta hiểu rõ tính tình của muội, cho dù không có tiến triển thực chất thì ước chừng trong lòng muội đã không thể quên hắn, không thể rời xa hắn đúng không?

- Thật sự không có!

Tượng Linh Lung cắn môi, chết cũng không thừa nhận.

Tượng Bạch Nha im lặng không nói, qua nửa nén hương mới thở dài nói:

- Muội cũng không phải hài tử, luôn là người rất tự lập tự cường, nếu muội cho rằng là đúng thì cứ đi làm. Đời người, có nhiều trói buộc, không thể làm một trận oanh liệt thì uổng phí đã đến cõi đời này một lần.

- A?

Tượng Linh Lung đột nhiên ngước đầu lên, có chút sửng sốt nhìn Tượng Bạch Nha, hỏi:

- Ca, ý của ca là...

- Nói thật lòng, đến bây giờ ta vẫn không quá thích người này.

Tượng Bạch Nha khẽ thở dài:

- Có lẽ vì ta sinh ra danh môn, tiếp xúc với công tử danh môn, cho nên hơi phản cảm với người nổi lên từ lùm cỏ, nhưng không thể phủ nhận hắn là một người ưu tú.

Bình Luận (0)
Comment