Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có người đứng ngoài thành bảo này, là hai lão nhân Ngũ Kiếp, hai người vái chào Nông đại nhân, nhẹ gật đầu với đoàn người. Nông đại nhân mang theo một đám người đi vào, bên trong là một siêu cấp đại điện, chính giữa đại điện có một cánh cửa không gian to lớn, cửa chưa mở ra nhưng đã tỏa dải sáng mông lung, thần uy hùng hậu.
Nông đại nhân đến trước cánh cửa truyền tống, giới thiệu:
- Bởi vì không gian bên Ma Uyên cực kỳ không ổn định, chúng ta bỏ ra tài liệu quý giá tạo ra cánh cửa không gian này, giá trị đạt đến vạn ức Thần Thạch!
Sau đó Nông đại nhân vẻ mặt cung kính chắp tay nói:
- Hơn nữa cuối cùng thỉnh Luân Hồi Đại Đế hỗ trợ cấu tạo thần văn lên cánh cửa không gian. Cho nên cơ hội truyền tống lần này cực kỳ quý giá, ta hy vọng các ngươi đừng lãng phí, phải dốc hết sức ứng phó. Đương nhiên... đến đường cùng thì các ngươi không cần chịu chết, nếu về được thì ta hy vọng tất cả đều trở về.
Mọi người vẻ mặt nghiêm nghị:
- Rõ!
Luân Hồi Đại Đế tự mình ra tay cấu tạo cánh cửa không gian, có thể thấy mức độ trọng thị đối với hành động lần này. Nếu mọi người đi qua đó làm lung tung thì rất có lỗi với tâm huyết của Luân Hồi Đại Đế, có lỗi với cánh cửa không gian quý giá như vậy.
- Năm ngày trước, đại quân ở bên ngoài đã hành động!
Nông đại nhân trầm giọng nói:
- Hiện tại ức vạn đại quân và vô số cường giả ở chiến khu đều chém giết với cường giả, quân sĩ Ma Uyên, mỗi ngày đều sẽ có vô số quân sĩ chết đi, vô số cường giả bỏ mạng. Bọn họ đều đang tranh thủ thời gian cho các ngươi, các ngươi chỉ có tối đa mười ngày, mười ngày mặc kệ thành công hay không, đều nhất định phải rút lui!
- Mặt khác!
Nông đại nhân lại lần nữa trầm giọng quát lên, vẻ mặt sát khí nói:
- Ta không hy vọng các ngươi ở bên kia có bất kỳ hành vi nội chiến nào, mặc kệ có ân oán gì, chờ các ngươi trở về rồi tính. Nhiệm vụ lần này liên quan an nguy của toàn bộ Tam Trọng Thiên, đừng vì ân oán cá nhân của các ngươi mà khiến vô số người chết uổng phí, nếu chuyện như vậy phát sinh, sau khi trở về chẳng những không có thưởng, còn bị trừng trị nghiêm khắc. Chúng ta sẽ khiến hắn để lại tiếng xấu vạn năm, đây là Luân Hồi Đại Đế tự mình nói!
- Biết!
Cả đám người khom người lĩnh mệnh, trong lòng hiểu rõ lúc này quả thực không nên nội chiến, nếu không thì bọn họ đều sẽ trở thành tội nhân của Tam Trọng Thiên.
Đông Dã Ưng bổ sung một câu nói:
- Yên tâm đi, Nông đại nhân, chúng ta không phải loại người không biết nặng nhẹ, chúng ta đều sẽ lấy đại cục làm trọng.
Nông đại nhân nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt lắm!
Nông đại nhân khom người nghiêng tới trước, cúi đầu, bóp nát ngọc phù trong tay, hắn trầm giọng quát:
- Thỉnh Đại Đế mở ra cánh cửa không gian, đưa bọn họ đi!
- Đại Đế?
Một đám người vẻ mặt giật nảy mình, vội vàng nghiêm nghị đứng trang nghiêm. Không gian phía trước rung lên, hư ảnh một nam nhân mặc áo xanh, không thấy rõ khuôn mặt xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tuy rằng chỉ là một hư ảnh, nhưng mọi người vào thời khắc này đều cảm giác không gian đông lại, cảm giác bị mây đen đè ép nghẹt thở, linh hồn của mọi người bị rung động, răng va lập cập.
Bùm!
Cho dù Nông đại nhân không nói thì mọi người cũng cảm thụ ra, Đông Dã Ưng dẫn đầu quỳ một gối xuống, mọi người quỳ xuống theo, trầm giọng quát:
- Kính chào Đại Đế!
- Khá lắm!
Một âm thanh mơ hồ vang lên trong đại điện:
- Các ngươi đều là tinh anh đứng đầu của Tam Trọng Thiên, không sợ tử vong, dũng cảm xông hang hổ, bản Đế cảm giác sâu sắc vui mừng. Nếu các ngươi thành công hoàn thành nhiệm vụ, bản Đế sẽ cho mỗi người một cơ hội đi Luân Hồi Sơn tu luyện một năm, cố gắng sống đi, bản Đế hy vọng các ngươi đều có thể trở về.
Độc Phong Sơn!
Bên này chỉ là một ngọn đồi nhỏ, trên núi nhỏ một mảnh hoang vu, không trung tràn ngập sương mù màu đen, thoạt trông phi thường âm u khủng bố, nếu có người đi qua đây sẽ cảm giác giống như đi trong cửu u hoàng tuyền.
Oong!
Hư không Độc Phong Sơn dao động, một cửa lớn đen ngòm xuất hiện, một đám bóng người nối đuôi nhau ra khỏi cửa, trên người bọn họ không có hơi thở, giống như u linh đi trong âm phủ.
Vèo!
Mười người vọt ra, thần niệm của bọn họ thoáng chốc như thủy triều tra xét bốn phía. Rất nhanh mọi người tinh thần rung lên, bởi vì xung quanh không có bất cứ sinh linh, một mảnh tĩnh mịch.
Đám người như u hồn bay xuống, cánh cửa không gian ở giữa trời biến mất, mọi người ẩn nấp vào núi lớn, không dám nhúc nhích, lặng lẽ tra xét khắp nơi, bảo đảm an toàn tuyệt đối.
- An toàn!
Một lát sau, Đông Dã Ưng mái tóc đỏ đứng lên nói:
- Không có việc gì, phạm vi vạn dặm đều không có quân sĩ Ma Uyên, mọi người có thể an tâm.
Đám người đều tra xét, quả thực không tra xét ra quân sĩ Ma Uyên, mọi người đều trầm tĩnh lại. Bọn họ có khởi đầu tốt đẹp, hiện tại không bị phát hiện, vậy xác xuất thành công của họ sẽ cao rất nhiều.
Vèo!
Vào thời khắc này, Lục Ly bỗng mở mắt ra, như kiếm bén bay đi, nháy mắt vượt qua nghìn dặm, trong tay hắn xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm rung rung đâm vào một tảng đá.
Oong!
Một làn sóng gợn vô hình khuếch tán ra, theo sau tay của Lục Ly tựa như tia chớp vươn ra, trực tiếp bấu vào tảng đá. Tảng đá nổ tung, Lục Ly xách một Thạch Đầu Nhân như người lùn tí hon ra.
- A...
Lục Ly vừa nhích người thì thần niệm của mọi người liền quét qua, trông thấy cảnh này, tập thể lộ vẻ ngạc nhiên, Đông Dã Ưng càng xấu hổ và giận dữ. Hắn vừa mới nói an toàn, Lục Ly lại nháy mắt túm ra một thám báo phe địch, chẳng khác nào vả mặt hắn.
Oong!
Lục Ly không có đánh chết Thạch Đầu Nhân này, mà là một chưởng đập xỉu ném vào Thiên Ly Châu, sau đó hắn lại lắc người, tìm đến một tảng đá khác, cũng túm ra một Thạch Đầu Nhân.
Vèo!
Thân thể Lục Ly bay về, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Hiện tại mới là an toàn!
- Hừm hừm!
Lời nói hơi giống vả mặt của Lục Ly khiến Đông Dã Ưng hừ lạnh mấy tiếng, nhưng không có nói thêm cái gì. Ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly trở nên khác hẳn, ít nhất mặt tra xét của Lục Ly mạnh hơn bọn họ.