Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ai...
Tượng Linh Lung khe khẽ thở dài, bảy người kia đi trước bọn họ một ngày, không ngờ rằng bị bọn họ dễ dàng đuổi theo, xem ra mọi người tiến lên không thuận lợi, không biết trong bảy người này còn có bao nhiêu người sống?
Tiếp tục tiến lên, dọc đường đi có càng nhiều quân sĩ Ma Uyên, thường xuyên tra xét được xác chết của quân sĩ Ma Uyên, nhiều cái xác mới chết, chứng minh xung quanh bọn họ có người, hơn nữa cách không quá xa.
Lục Ly ngẫm nghĩ, nói với Tượng Linh Lung, Lục Linh:
- Chúng ta theo bên trái vòng qua mười vạn dặm.
Lục Linh không nói chuyện.
Tượng Linh Lung hơi khó hiểu hỏi:
- Đi đường vòng mười vạn dặm có lẽ chúng ta sẽ hao phí nửa canh giờ, thậm chí một canh giờ, như vậy có đáng giá không?
- Đáng giá!
Lục Ly rất chắc chắn nói:
- Phía trước có người của chúng ta, bọn họ mang theo quân đội Ma Uyên đi hướng tế đàn. Nếu chúng ta đi theo thì kết quả sẽ giống như bọn họ, bị quân đội Ma Uyên vô cùng tận bao vây, chúng ta cũng chỉ có thể từ trong đại quân Ma Uyên giết ra một con đường máu. Vẫn là câu nói kia, bọn họ có bảy người, bọn họ không yếu hơn chúng ta, nếu bọn họ không giết vào được thì chúng ta cũng không thể.
Tượng Linh Lung đã hiểu, nàng hỏi:
- Ý của ngươi là... chúng ta vòng qua bên kia? Thừa dịp đại quân Ma Uyên bị bọn họ hấp dẫn, chúng ta mở đường đi khác, thẳng tới đích? Như vậy cũng tốt, nhưng hình như hơi không trượng nghĩa? Chúng ta bỏ mặc bọn họ sao?
- Chúng ta đến làm gì?
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Lúc này còn muốn giảng trượng nghĩa? Chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ thì tâm huyết của mọi người, vô số người bên ngoài chết uổng, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, bất cứ hy sinh đều là đáng giá. Hơn nữa bọn họ chưa chắc sẽ chết, chúng ta đi qua cũng chưa chắc có thể cứu bọn họ, hiểu chưa?
- Được rồi! Đi!
Tượng Linh Lung không nói nữa, mang theo Lục Ly bay nhanh, Lục Linh sóng vai mà đi, ba người rất nhanh biến mất trong núi lớn mênh mông.
Nhóm Đông Dã Ưng quả thực có người còn sống, khá nhiều, trong bảy người chỉ chết hai người, còn là vì xui xẻo, rơi vào vòng vây đại quân Ma Uyên, năm người khác, bao gồm Đông Dã Ưng đều sống.
Bọn họ có thể sống cũng không phải bọn họ mạnh đến mức đáng sợ, mà do Ma Uyên không coi trọng, nhóm Luân Hồi Đại Đế phối hợp tốt. Luân Hồi Đại Đế dẫn dắt tất cả cấp Đế và đại quân tiến công mãnh liệt, đa số cường giả bên Ma Uyên cơ hồ đều xuất chiến, chỉ có một Ma Chủ trấn giữ ba Ma Sào nơi này.
Ban đầu Ma Chủ không quá trọng thị, trước kia nhân tộc thường phái thám báo xông vào, không chỗ không ở, nếu phát hiện ra bọn họ sẽ triệu tập quân đội vây bắt, vài nhân tộc tầm thường mà thôi, cấp bậc cỡ như họ sao có thể xuất động đuổi theo giết?
Chỗ Ma Sào, tuy rằng đa số quân đội đều triệu tập đi ra ngoài, nhưng vẫn có hơn mười vạn quân đội, Ma Chủ không cho rằng vài nhân tộc tầm thường, hơn nữa không phải cường giả cấp Lĩnh Chủ có thể tránh thoát mấy vạn đại quân do hắn triệu tập lùng bắt.
Hiện tại hắn mới phát hiện cục diện có chút không thích hợp, bởi vì triệu tập nhiều quân đội, truy sát lâu như vậy, đa số nhân tộc còn chưa bị giết chết, quân sĩ của Ma Uyên thì bị giết chết rất nhiều, Ma Tướng thương vong thảm trọng.
Quan trọng nhất là, vài người này lao hướng tế đàn, ý đồ của bọn họ quá rõ ràng. Ma Chủ ngồi không yên, lập tức phát ra vô số mệnh lệnh, điều động tất cả quân sĩ Ma Uyên, hơn nữa đưa tin cho một Ma Chủ thủ vệ chỗ tế đàn, khiến bọn họ sẵn sàng phòng vệ.
Hắn biết rõ tác dụng của tế đàn này, đã xây dựng xong, chuẩn bị khởi động trong thời gian gần đây. Nếu tế đàn này xảy ra vấn đề, đám Ma Tôn trong Ma Uyên sẽ xé từng miếng thịt của bọn họ xuống.
Ma Chủ này tự mình xuất động, mục tiêu là nhóm Đông Dã Ưng khí thế hừng hực, thực lực mạnh nhất. Đông Dã Ưng đánh chết quá nhiều quân đội Ma Uyên và Ma Tướng, hắn nhất định phải làm Đông Dã Ưng nằm xuống tại đây, như vậy mới có thể cho nhóm Ma Yôn đại nhân một lời giải thích.
Giờ phút này nếu có người có thể bay lên cao mười vạn dặm, thị lực khá tốt thì sẽ trông thấy bên dưới có một dãy sơn mạch to lớn. Sơn mạch này bị cải tạo thành động ma, bốn phương tám hướng không ngừng có các quân sĩ Ma Uyên lao ra khỏi nhiều cửa hang, bay nhanh hướng mạn bắc, rậm rạp như từng tổ ong.
Ba người Lục Ly đang ở phía tây Ma Sào, lao đi một đường thẳng, quân sĩ Ma Uyên ở bên này khá ít.
Mạn bắc Ma Sào đông quân sĩ nhất, năm người như năm mũi tên nhọn bắn hướng mạn bắc, thứ tự bay của họ khác nhau, phương hướng không giống nhau, có bay hướng mạn bắc, có người hướng đông bắc, có người có về phía tây bắc, nhưng phương hướng đại khái đều về phía bắc.
Bốn phương tám hướng quanh bọn họ đều là quân sĩ Ma Uyên, phía sau còn có càng nhiều quân đội Ma Uyên truy kích mà đến. Cách bọn họ mười vạn dặm về phía bắc là tế đàn, quanh tế đàn rậm rạp đại quân hợp thành ba tuyến phòng ngự, đang chờ năm người đến.
Ầm ầm ầm!
Đông Dã Ưng ở giữa năm người, chiến giáp màu vàng đẫm máu, đương nhiên, toàn là máu của kẻ địch. Chiến giáp của Đông Dã Ưng là một món báu vật cường đại, quân sĩ Ma Uyên không phá giáp được, Ma Tướng cũng không thể. Hiện tại hắn còn chưa gặp phải cường giả cấp Ma Chủ, cho nên không bị thương, chỉ hơi mệt.
Trong mắt Đông Dã Ưng cuồn cuộn sát ý, trên mặt tràn đầy tự tin, hiện tại tuy tốc độ đột tiến hơi chậm, nhưng luôn đi tới. Lâu như vậy không thấy Ma Chủ xuất hiện, Đông Dã Ưng cho rằng Ma Chủ rất có thể đều đi tiền tuyến đánh với đại quân nhân tộc.
Chỉ cần không có Ma Chủ, Đông Dã Ưng tự tin không có bất cứ quân sĩ, Ma Tướng Ma Uyên nào có thể chắn đường của hắn được, dù Ma Tướng thả ra thuật cấm kỵ cũng không giết được hắn.
Chỉ cần đến tế đàn, phá hủy tế đàn, vậy hắn tùy thời có thể giết ra trùng vây, tiếp đó lợi dụng báu vật trốn trở về.
Đến lúc đó hắn sẽ là anh hùng của nhân tộc, sẽ danh dương thiên hạ, giành lấy vinh diệu chưa từng có cho gia tộc, cho chính mình.