Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Một canh giờ, chỉ cần cho một canh giờ, ta liền có thể giết đến tế đàn!”
Nghĩ đến đây, mệt mỏi trên mặt Đông Dã Ưng biến mất hết, nghĩ đến chính mình hoàn thành nhiệm vụ, vinh diệu trở về, hưởng thụ vô số người sùng bái, vô số tiểu thư ngưỡng mộ thì máu trong người hắn sôi sục.
- Chết!
Chiến kích của Đông Dã Ưng quét mạnh qua, mấy quân sĩ Ma Uyên ở phía trước bị nổ bay, có hai tên trực tiếp bị nổ chết. Hắn như một vị Ma Thần vô địch, thế không thể đỡ.
Mấy người khác không bằng hắn, sức chiến đấu hơi kém hơn Đông Dã Ưng, có hai người bị thương, hai người khác tuy rằng không bị thương nhưng rất mệt. Chiến đấu cường độ cao, thần kinh căng thẳng khiến bọn họ không chịu nổi gánh nặng. Nhưng hai người đều rất rõ ràng, lúc này dù vất vả cỡ nào cũng phải chịu đựng, việc này chẳng những liên quan sống chết của bọn họ, còn quan hệ đến vận mệnh nhân tộc.
Bởi vì đại quân đều ở mạn bắc, Lĩnh Chủ bị năm người Đông Dã Ưng hấp dẫn chú ý, cho nên ba người bọn họ không bị chú ý nhiều, không có quá nhiều quân đội đuổi theo giết ba người. Cho nên ba người dễ dàng phá vây ra ngoài, ba người không lao đi mạn bắc mà hướng về phía tây, định đi vòng mười vạn dặm mới chuyển hướng tế đàn.
Thời gian rất nhanh qua nửa canh giờ, nhóm Đông Dã Ưng tuy rằng càng lúc càng mệt mỏi, nhưng trong lòng dần kích động hơn. Bởi vì sắp đến tế đàn, nhiệm vụ của bọn họ có thể sẽ hoàn thành.
Nhưng năm người cũng phát hiện vấn đề, quân sĩ Ma Uyên vây quanh họ càng lúc càng đông, giế mãi không chết. Bọn họ chỉ có thể gian nan không ngừng đột tiến, chạy hướng mạn bắc.
Bùm!
Lại qua thời gian hai nén hương, Đông Dã Ưng đột nhiên lấy ra một đạn tín hiệu ném lên cao, đạn tín hiệu ở giữa không trung nổ vang, phạm vi mấy vạn dặm đều nhìn thấy đạn tín hiệu đó.
- Đông Dã Ưng!
Bốn người ở gần đó lòng rung lên, Đông Dã Ưng không chết, còn phát ra tín hiệu tập hợp. Bốn người cơ hồ không có bất cứ do dự, lập tức lao hướng Đông Dã Ưng phát ra tín hiệu.
Sắp đến tế đàn, khả năng hoàn thành nhiệm vụ của năm người rất lớn, Đông Dã Ưng phát ra tín hiệu với ý đồ rất rõ ràng: Khiến người sống tụ tập hướng hắn, cùng nhau giải quyết sự việc rồi giết ra, đến lúc đó cùng nhau lợi dụng trọng bảo trốn trở về thành Bắc Yêu. Mặt khác, mọi người tụ tập lại với nhau cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, tránh cho bị giết.
Ba người Lục Ly đang ở phía tây cách hơn mười vạn dặm, tự nhiên không thấy, không nghe đạn tín hiệu của Đông Dã Ưng. Nhưng cho dù Lục Ly nhìn thấy cũng sẽ không đến chỗ Đông Dã Ưng tập hợp.
- Đông Dã công tử!
Ba nén nhang sau, hai người giết lại đây, cùng Đông Dã Ưng hội hợp cùng nhau, hai người nhìn thấy Đông Dã Ưng lông tóc không tổn hao gì, thoáng chốc phấn khởi, xác suất theo Đông Dã Ưng trốn về sẽ tăng lên mảng lớn.
- Giết!
Đông Dã Ưng nhìn thấy hai người tụ tập lại đây, thoáng chốc hào khí tăng nhiều, hắn gầm lên một tiếng, mang theo hai người tăng tốc độ thanh tiễu, một đường hướng bắc.
Lại lần nữa qua thời gian hai nén hương, hai người còn lại cũng đến gần, Đông Dã Ưng vội vàng mang người giết qua, tiếp ứng hai người mới đến, năm người tập hợp với nhau.
- Đằng trước vạn dặm là tế đàn, lao qua!
Đông Dã Ưng vung chiến kích chỉ hướng phương bắc xa xôi, hét to:
- Hủy tế đàn này thì chúng ta đại công cáo thành.
- Đại công cáo thành? Ha ha ha ha!
Vào thời khắc này, một tiếng cười âm u lạnh lẽo vang lên, âm thanh đó dùng ngôn ngữ giống hệt con dân Tam Trọng Thiên, nhưng ngữ điệu khiến người đặc biệt khó chịu.
Dứt lời, không gian phía trước đột nhiên dâng lên khói đen dày đặc, khói đen ở giữa không trung ngưng tụ thành bộ dạng cự ma kinh thiên, âm thanh âm u lạnh lẽo cất lên:
- Các ngươi còn muốn hủy ma đàn? Quả thực là mơ mộng hão huyền, ngoan ngoãn biến thành ma nô của bổn tọa đi, bổn tọa ban cho các ngươi vĩnh sinh.
- Ma Chủ!
Sắc mặt năm người Đông Dã Ưng nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mắt thấy sắp đến tế đàn, giờ phút này lại xuất hiện một vị Ma Chủ? Mắt thấy thành công sắp tới, hiện tại lại thất bại trong gang tấc? Đông Dã Ưng vốn nghĩ ổn thỏa, nên mới triệu tập mọi người lại đây, hiện tại phát hiện đây là quyết định cực kỳ sai lầm.
Đông Dã Ưng không chút do dự rống to:
- Để ta chặn đứng Ma Chủ, các ngươi tản ra trốn đi!
Một mình Đông Dã Ưng xông đến chỗ Ma Chủ ở trước mặt, tuy hắn kêu mọi người tản ra trốn, nhưng ý tứ thì rõ ràng là khiến bọn họ chia nhau phá vòng vây, tiếp đó phóng đi phương bắc hủy tế đàn.
- Ha ha!
Ma Chủ lạnh lùng cười, không để ý bốn võ giả phá vòng vây phía đông và phía tây, trong mắt của hắn chỉ có một mình Đông Dã Ưng. Ma Chủ cho rằng sức chiến đấu của bốn người khác yếu nhớt, hắn chỉ có hứng thú với Đông Dã Ưng. Ma Chủ hoàn toàn không lo lắng bốn người khác đi tế đàn, bởi vì bên này cách tế đàn còn có một khoảng cách, đoạn giữa toàn là đại quân Ma Uyên.
Đợi bốn người xông đến tế đàn, Ma Chủ tự tin đã giải quyết xong Đông Dã Ưng. Hơn nữa, cứ cho rằng bốn người sống sót lao qua đó thì sao? Bên kia còn có một Ma Chủ chờ bọn họ.
Xèo xèo!
Chờ Đông Dã Ưng lao qua, Ma Chủ trong không trung đột nhiên biến thành khói đen, sau đó khói đen hóa thành con sâu to đụng vào Đông Dã Ưng.
- Chiến Thần Sát!
Chiến kích trong tay Đông Dã Ưng tỏa ánh sáng vàng chói lòa, còn có dòng khí màu vàng sậm trên cây thương rực sáng, hắn đột nhiên chém ra hai kích, hai luồng sáng bay ra, hai luồng sáng đan vào nhau, biến thành một chữ thập xéo ấn về phía sâu to màu đen.
Bùm!
Sâu to màu đen và ánh sáng vàng thập tự đụng vào nhau, phát sinh vụ nổ khủng bố, quân sĩ Ma Uyên ở gần đều bị hất văng ra, khói đen cũng bị đánh tan.
Oong!
Nhưng khói đen rất nhanh ngưng tụ ở phương xa, lại xuất hiện bộ dạng cự ma kinh thiên.
Giọng nói âm u lạnh lẽo của Ma Chủ vang lên:
- Không sai, hơi thú vị, nhưng nếu ngươi chỉ có chút sức chiến đấu đó thì ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn trở thành ma nô của ta.
- Hây!