Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khói đen lại thay đổi, lần này không phải biến thành một con sâu to mà thành mấy chục con quạ màu đen, phát ra tiếng kêu quái dị, mấy chục con quạ đen rít gào bay về phía Đông Dã Ưng.
- Giết, giết, giết, giết!
Chiến kích trong tay Đông Dã Ưng liên tục đâm ra, một đám thập tự ánh sáng vàng bay ra, dẫn tới hư không chấn động, thiên địa biến sắc, sát khí khủng bố khiến rất nhiều quân sĩ Ma Uyên đều hoảng loạn lui về phía sau.
Ầm ầm ầm!
Từng con quạ bị đánh tan, nhưng những làn khói đen không tan biến mà tiếp tục bay hướng Đông Dã Ưng, rất nhanh, không gian quanh hắn khuếch tán sóng gợn, xuất hiện bốn cự ma kinh thiên. Bốn cự ma kinh thiên giơ bàn tay to cùng đập xuống Đông Dã Ưng, những cảm giác nguy cơ trí mạng hiện ra trong đầu Đông Dã Ưng.
Oong!
Đông Dã Ưng vào thời khắc này không dám ẩn tàng sức chiến đấu, trong tay hắn xuất hiện một cái bát to màu vàng, miệng bát tràn ra dải sáng màu vàng, trên bát là thần văn huyền diệu phức tạp. Đông Dã Ưng điên cuồng rót Thần Lực vào rồi đột nhiên ném bát to lên cao.
Oong!
Bát to nhanh chóng biến lớn, biến thành một cái bát phạm vi trăm trượng, bay lên nghìn trượng thì úp xuống dưới với tốc độ khủng bố, thoáng chốc bao trùm Đông Dã Ưng và bốn cự ma kinh thiên vào.
- Đế binh nhân tộc?
Phương xa, một cự ma kinh thiên tụ lại thành hình trong không trung, giọng Ma Chủ âm u lạnh lẽo, lộ biểu cảm giật mình, vừa rồi may mắn hắn cẩn thận, bản tôn không đi qua, chỉ thả pháp thân qua đó. Nếu lỡ bị đế binh vây khốn, có lẽ bản tôn sẽ bị tươi sống luyện hóa.
- Hơi thú vị.
Ma Chủ nở nụ cười tà ác, không thèm che giấu ý tưởng của chính mình:
- Nhân tộc này thực lực tạm được, thu phục một ma nô như vậy rất có mặt mũi. Tiểu tạp toái, bổn tọa từ từ chơi với ngươi!
Oong oong oong!
Ma Chủ lại lần nữa ngưng tụ vô số pháp thân, có dị thú, có hư ảnh, có các loại phương thức công kích kỳ dị, liên miên không ngừng đánh hướng Đông Dã Ưng.
Ma Chủ biết rõ một điều, thúc đẩy đế binh cần hao phí rất nhiều Thần Lực, nếu không phải cường giả cấp Đế thì không thể vận dụng thời gian dài. Đông Dã Ưng thậm chí còn chưa đến Lĩnh Chủ, hắn có thể kiên trì bao lâu? Đợi Thần Lực tiêu hao hết, Đông Dã Ưng sẽ thành lươn trong rọ.
Không phải Ma Chủ không thể cấp tốc đánh chết Đông Dã Ưng, hắn còn có rất nhiều thủ đoạn cường đại, nhưng bây giờ hắn đang có hứng thú rất lớn với Đông Dã Ưng, hắn muốn bắt lấy Đông Dã Ưng, biến Đông Dã Ưng thành ma nô, nên hắn mới định chơi từ từ.
Có bốn người phá vòng vây đi ra ngoài, nhưng hai người đã bị thương, căn bản chịu đựng không được lâu, phỏng chừng đều không cách nào đột phá các vòng vây đến tế đàn. Còn lại hai người có thể đi qua, nhưng Ma Chủ biết bên kia còn có một Ma Chủ, hắn căn bản không lo lắng.
Sự thực cũng là như vậy !
Bốn người phá vòng vây phi thường gian nan, hai người vốn đã bị thương, bên này có càng nhiều Ma Tướng, rậm rạp quân sĩ Ma Uyên, từng vòng bao vây bọn họ, cảm giác vô cùng vô tận.
Bốn người tản ra chạy trốn, phá vây đi đông và tây nghìn dặm thì cắm đầu xông hướng bắc, trong tình huống này, sống chết đã không trọng yếu, quan trọng là làm sao hủy tế đàn.
“Kiên trì, cố gắng kiên trì!”
Một tinh anh trẻ tuổi của Bắc Nguyên đại lục đã bị thương rất nặng, liên tục nuốt mấy chục viên dược chữa thương, cắn răng kiên trì.
Vào phút sống chết, có niềm tin mãnh liệt chống đỡ khiến hắn bộc phát ra tiềm lực kinh người. Hắn có một món báu vật, là một ngọc điệp hình vuông, nó bay quanh người hắn, giúp hắn ngăn trở rất nhiều công kích.
Người này rít gào, hoàn toàn không để ý sinh tử, tốc độ tăng vọt, sức tấn công cũng hung tàn gấp mấy lần, một đường xông pha tới trước. Ba người khác cũng giống như vậy, Đông Dã Ưng giúp bọn họ ngăn trở Ma Chủ, sáng tạo cơ hội cực kỳ tốt cho bọn họ, cũng khiến bọn họ có cơ hội trốn chạy, bọn họ làm sao có thể không liều mạng?
Bốn người liều mạng phá vòng vây, hai nén hương sau, một người mất mạng, bị một Ma Tướng dùng thuật cấm kỵ đánh chết.
Ba người khác lao ra mấy nghìn dặm, từ xa thấy ngọn núi to lớn đụng trời, ngọn núi đó là đích đến của chuyến đi này, chỗ tế đàn.
Quanh ngọn núi rậm rạp quân sĩ Ma Uyên, nhưng ba người còn lại trong mắt đều dấy lên hy vọng, bọn họ cách ngọn núi chỉ có năm nghìn dặm, nếu như lúc bình thường mất vài giây liền tới nơi, giờ phút này đằng trước đều là quân sĩ Ma Uyên, chặn kín đường, bọn họ muốn đi qua chỉ có thể giết ra một con đường máu.
Nhưng mà, ba người đều tin tưởng gấp trăm lần, mặc dù có hai người bị thương rất nặng, nhưng bọn họ tự tin có thể xông đến gần trước khi chết, chỉ cần cho bọn họ lao qua thì có thể dùng Hủy Diệt Thần Lôi nổ hủy tế đàn.
- Tế đàn ở phía trước!
Cùng lúc đó, cách về phía tây ngọn núi mấy ngìn dặm, ba người Lục Ly đến nơi, con đường trước mặt bọn họ cũng bị quân sĩ Ma Uyên chặn kín, nhưng trong mắt ba người tràn ngập kích động hưng phấn. Tuy đằng trước có vô số quân sĩ và cường giả Ma Uyên, nhưng ba người hợp sức thì xác suất lao qua cao đến chín phần.
- Khục khục!
Tia hưng phấn không đọng lại lâu trong mắt ba người, khói đen lăn lộn trong không trung bên trên tế đàn, tiếp đó xuất hiện hai cự ma kinh thiên.
Một cự ma kinh thiên lạnh lùng cười nói:
- Nhuế đại nhân đoán trước như thần, đã sớm đoán được có người sẽ đến hủy tế đàn, đám nhãi ranh các ngươi hãy bỏ ý định đó đi. Ma đàn của chúng ta sớm xây dựng ma trận phòng ngự kinh thiên, đừng nói các ngươi... cho dù một cấp Đế đến cũng không thể phá hủy ma đàn của chúng ta.
Chỗ tế đàn không phải có một Ma Chủ mà là hai, một Ma Chủ khác ẩn giấu đi, người ngoài không biết, bao gồm Ma Chủ ở gần đó cũng không biết Ma Chủ ẩn núp này.
Hơn nữa nơi này không chỉ có Ma Chủ, còn có một đại trận phòng ngự, tế đàn quan trọng như vậy, sao Ma Uyên có thể không bố trí cái gì? Nếu bọn họ có thể bài bố tế đàn cường đại này thì tự nhiên có thể bày ra một số thần văn phòng ngự cường đại.