Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thám bảy, tám thám báo chia thành mấy đội lẻn đến chỗ tế đàn, bọn họ đều là thám báo đứng đầu nhất, cực kỳ giỏi che giấu hành tung, hơn nữa quân sĩ Ma Uyên trên cơ bản ở gần tế đàn, cho nên bọn họ dễ dàng đến phạm vi vạn dặm quanh tế đàn.
Tra xét suốt một canh giờ, tất cả thám báo lại lần nữa tụ tập đến một nơi. Tất cả mọi người sắc mặt rất khó xem, bởi vì bọn họ tra xét được tình huống là bên kia không có một người sống, toàn là quân sĩ của Ma Uyên.
Mấy chục vạn quân sĩ Ma Uyên đứng trân trân, không nhúc nhích, chứng minh đám người Đông Dã Ưng, Lục Ly hoặc đã bị bắt hoặc chết hết.
- Đông Dã công tử, Nghịch Long Linh tiểu thư, Tượng Linh Lung tiểu thư, nếu các ngươi thật sự bỏ mình thì xin hãy yên nghỉ. Tam Trọng Thiên sẽ không quên các ngươi, tất cả con dân đều sẽ không quên các ngươi...
Một thám báo một gối quỳ dưới đất, chắp hai tay vào nhau trầm trọng thì thào. Với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, mười người đi vào rất có thể toàn bộ hy sinh bỏ mình.
Ầm ầm ầm!
Trên một dãy sơn mạch to lớn đột nhiên vỡ ra cái khe, tiếp đó một đám bóng người từ trên trời cao rơi xuống, tổng cộng sáu bóng dáng. Năm trong sáu người đã hôn mê, chỉ có một nữ nhân xinh đẹp vững vàng đáp xuống đất.
- Grào grào!
Trong núi rừng vang tiếng gầm rống điếc tai, tiếp đó một con cự thú toàn thân đều là gai gầm rống mà đến, còn chưa tới gần thì cái mồm máu to đã phả ra mùi tanh hôi ập vào mặt.
Bùm!
Nữ nhân xinh đẹp đứng trên mặt đất nhích người, hóa thành cái bóng bay ra ngoài, một chưởng vỗ xuống người cự thú, thân thể cự thú trực tiếp nổ tung, máu thịt bắn đầy trời.
- Grào grào!
Bốn phương tám hướng lại có rất nhiều cự thú vọt tới, nhưng nữ nhân xinh đẹp kia mỗi lần đều dễ dàng một chưởng đánh qua, cự thú tới gần từng con bị đập nát, thịt nát rơi đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ đất đai bốn phía.
Một nén nhang sau, một nam nhân tóc đỏ từ từ tỉnh lại, hắn mở mắt ra, theo sau cảm giác trên mặt có dị vật, hắn vươn tay bắt lấy, phát hiện là một miếng thịt nát.
- Đây là cái gì? Nơi này là chỗ nào?
Đông Dã Ưng bật dậy, nhìn xác vụn đầy đất, trông thấy Thánh Hoàng Chi Nữ lẳng lặng đứng một bên, thoáng chốc hoang mang, bản năng cảnh giác.
- A... hình như đây là con rối của Lục Sát Thần.
Đông Dã Ưng rất nhanh tỉnh ngộ lại, hắn nhìn quét một vòng, phát hiện Tượng Linh Lung cùng Lục Linh cùng với Lục Ly ngã vào nhau, Dương Cương thì lăn xuống bên kia.
- Lục Sát Thần?
Trong mắt Đông Dã Ưng bản năng lộ ra sát ý, Huyết Linh Nhi cảm ứng được, khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ lắc người đứng trước nhóm Lục Ly. Đông Dã Ưng hừ lạnh một tiếng, nhưng không đợi hắn làm ra bất cứ hành động, Lục Linh mở mắt ra.
Lục Linh giật mình hai giây, vội vàng đứng lên, lập tức thu Lục Linh, Lục Ly vào Thần Khí không gian. Tượng Linh Lung bị thương còn khá nặng, Lục Ly bị thương nặng hơn nữa, Lục Linh bị thương nhẹ nhất.
Lục Linh vươn thần niệm vươn ra nhìn quét bốn phía, rất nhanh trên mặt lộ biểu cảm sửng sốt, ánh mắt nhìn qua Đông Dã Ưng nói:
- Đông Dã công tử, nơi này... không giống như Ma Uyên.
Đông Dã Ưng cũng có thắc mắc này, bọn họ xuất hiện trong một ngọn núi, bốn phía phụ cận non xanh nước biếc, cổ thụ chọc trời, linh khí thiên địa dày đặc, thoạt trông giống như là nơi nào đó trong Tam Trọng Thiên, căn bản không giống Ma Uyên.
Đương nhiên, hai người chưa từng đi Ma Uyên, không biết Ma Uyên trông như thế nào. Nhưng khu vực bị Ma Uyên chiếm lĩnh luôn dày đặc khói đen, âm khí u ám, nơi này trông không giống chút nào.
Hai người quan sát giây lát, Dương Cương cũng tỉnh lại.
Lục Linh suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Mọi người đều bị thương, mặc kệ nơi này có phải là Ma Uyên hay không, chúng ta ít nhất phải chữa thương đã. Nếu không thì lỡ như gặp kẻ địch, chúng ta chỉ có thể bó tay chịu trói.
- Linh tiểu thư nói đúng.
Đông Dã Ưng nhẹ gật đầu, tìm một nơi ngồi xếp bằng. Dương Cương bị thương khá nặng, tuy rằng có một bụng nghi hoặc, giờ phút này cũng không tiện hỏi nhiều, lập tức ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Lục Linh cũng ngồi xếp bằng chữa thương, nhưng nàng âm thầm đề phòng Đông Dã Ưng, bởi vì vừa rồi nàng tỉnh lại thì cảm thụ được sát ý của Đông Dã Ưng đối với Lục Ly. Đông Dã Ưng có sức chiến đấu mạnh nhất trong chỗ này, lỡ hắn đánh bất ngờ bắt giữ nàng thì Lục Ly nguy hiểm.
Huyết Linh Nhi khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ đứng trước Lục Linh, nếu Đông Dã Ưng muốn ra tay thì nhất định phải đánh bay Thánh Hoàng Chi Nữ, vậy thì Lục Linh còn thời gian phản ứng.
Đông Dã Ưng không có xằng bậy, hắn không muốn Lục Linh phản cảm với mình, mặt khác hắn cũng sợ nơi này là Ma Uyên. Lỡ như có nguy hiểm thì còn có một người giúp đõ, cho nên nếu có thể không trở mặt thì cố gắng đừng trở mặt.
Chờ giây lát, Tượng Linh Lung tỉnh lại, Lục Linh truyền âm cho nàng, khiến nàng chữa thương trước. Tượng Linh Lung hiện giờ cực kỳ tin tưởng Lục Linh, không hỏi nhiều, trực tiếp ngồi xếp bằng chữa thương.
Lại lần nữa qua hai nén hương, Lục Ly tỉnh lại, Lục Linh truyền âm giải thích mấy câu, Lục Ly mãnh liệt yêu cầu đi ra. Lục Ly bị gãy nhiều khúc xương, nhưng thân thể của hắn phi thường cường đại, với hắn thì vết thương trên người không dáng lo, không ảnh hưởng nhiều đến sức chiến đấu của hắn.
Lục Ly đi ra thì thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, thần niệm cũng gắng hết sức tra xét, trên mặt hắn rất nhanh lộ ra vẻ chấn kinh ngạc nhiên, nơi này thấy sao đều không giống như Ma Uyên.
Chẳng lẽ bọn họ trở lại Tam Trọng Thiên? Tế đàn xảy ra vấn đề, bọn họ chỉ mở ra vực môn, vượt qua một đoạn không gian? Nếu vậy thì bọn họ có thể sử dụng bí bảo truyền tống về.
Lục Ly trầm ngâm giây lát, lấy ra hai gốc thần dược luyện hóa, ngồi xếp bằng chữa thương. Đám người đều là cường giả, hơn nữa đều có thần dược hàng đầu, cho nên khôi phục đặc biệt nhanh, đặc biệt là Lục Ly, chữa thương hơn hai canh giờ đã gần như khỏe hoàn toàn.
Lục Linh là Nghịch Long tộc, thân thể cũng rất mạnh, khôi phục cũng nhanh. Đông Dã Ưng càng nhanh, bởi vì bản thân hắn không bị thương quá nặng, Dương Cương còn cần một ít thời gian.