Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyết Linh Nhi truyền âm:
“Chủ nhân, lúc ngươi hôn mê, người tóc đỏ kia muốn giết ngươi!”
Lục Ly con ngươi co rút, sau đó âm thầm thu Thánh Hoàng Chi Nữ vào, mắt hắn nhìn qua Lục Linh, truyền âm hỏi:
“Vết thương của Linh Lung thế nào?”
“Khá hơn nhiều, cần một, hai canh giờ nữa là khỏe.”
Lục Linh giải thích một câu, Lục Ly suy nghĩ một hồi đứng lên nhìn Đông Dã Ưng nói:
- Hay là chúng ta chia nhau ra tra xét?
Lục Ly không muốn đi cùng Đông Dã Ưng, một là thấy đối phương gai mắt, thứ hai là phải âm thầm cảnh giác Đông Dã Ưng, tránh cho bị đánh lén, thà tách ra cho rồi.
Nếu nơi này là Ma Uyên thì cả đám đi chung vẫn chết, còn không phải Ma Uyên thì mọi người không có nguy hiểm, chẳng bằng thừa dịp còn sớm tách ra.
Lục Linh hiểu ý của Lục Ly, nàng cũng không thích có con ruồi đi theo bên cạnh, gật đầu nói:
- Đông Dã công tử, ngươi cùng Dương công tử đi phía nam tra xét, ta và Lục Sát Thần theo phương bắc tra xét, nếu có tình huống sẽ quay về đây hội hợp, thấy sao?
- Cũng tốt!
Trong mắt Đông Dã Ưng lộ ra một chút tức giận, Lục Linh đây là rõ ràng ghét bỏ hắn, hắn là hạng hai Tân Tú bảng, vậy mà Lục Linh không đi theo, còn muốn đi chung với Lục Ly?
- Đi!
Đông Dã Ưng là người rất kiêu ngạo, hắn phất tay mang theo Dương Cương lao đi phía nam, hắn không giận quá mất khôn bay trên cao trong Ma Uyên.
- Đi thôi!
Lục Ly và Lục Linh đi hướng bắc, hai người thu lại hơi thở, Lục Linh thậm chí không dám quá rêu rao thả ra thần niệm, Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng có hiệu quả tốt hơn nàng nhiều.
- Grào grào grào!
Đi chốc lát thì gặp nhiều quái thú có gai, Lục Linh vốn muốn ra tay, Lục Ly giành trước thả ra pháp tắc Thần Âm, đánh xỉu từng con cự thú.
- Đừng giết chết!
Lục Ly dặn Lục Linh, nàng hiểu, đánh xỉu thì ít để lại dấu vết hơn, một đường giết qua rất dễ dàng bị truy tung.
Hai người tốc độ rất nhanh, ngọn núi này rất lớn, tiến lên nửa canh giờ mới đi ra núi to. Dọc đường không gặp mãnh thú khác, toàn bộ đều là mãnh thú đầy gai, thực lực chỉ cỡ võ giả Tứ Kiếp.
- A...
Hai người đứng bên vách vực nhìn đồng bằng phương xa, lòng rung lên, bởi vì bọn họ nhìn thấy phương xa có một bóng dáng mơ hồ, đó là một tòa thành lớn.
Nếu chỉ là thành lớn thì hai người đã không ngạc nhiên như vậy, khiến hai người khiếp sợ là trên thành lớn có nhiều mãnh thú bay, chiều dài đến trăm trượng, tuy rằng bộ dạng không giống nhau, nhưng đều có cánh. Mấy trăm con mãnh thú chậm rãi bay lượn bên trên thành trì, cho Lục Ly và Lục Linh cảm giác thành trì đó là khu vui chơi của mãnh thú.
- Có người! Đây không phải là Ma Uyên!
Lục Ly đột nhiên giật mình kêu lên, hắn trông thấy vài người trên lưng một con cự thú, bề ngoài giống hệt bọn họ. Nếu nơi này có người thì không phải Ma Uyên, chẳng lẽ bọn họ thật sự còn ở Tam Trọng Thiên?
Lục Linh xem giây lát, ngạc nhiên nghi ngờ thì thào:
- Nơi này cũng không giống như Tam Trọng Thiên!
Tuy Lục Linh không quan tâm nhiều về chuyện trong Tam Trọng Thiên, nhưng là đệ nhất tiểu thư của Nghịch Long gia, nàng vẫn biết tình huống cơ bản của Tam Trọng Thiên, nơi này cho nàng cảm giác không giống... Tam Trọng Thiên.
Non nước, khí hậu, môi trường chỗ này cho Lục Linh cảm giác giống như Tam Trọng Thiên, nhưng những mãnh thú bay khiến nàng có cảm giác rất kỳ lạ.
Bởi vì người của Tam Trọng Thiên không có thói quen cưỡi mãnh thú, đều là cưỡi xe chiến, chiến thuyền. Nếu là mãnh thú bay bình thường cũng không có gì, vấn đề ở chỗ mãnh thú trước mắt cho Lục Linh cảm giác chúng rất mạnh, có mấy con hơi thở có thể so sánh với cường giả Ngũ Kiếp.
Muốn thuần phục mãnh thú sức chiến đấu sánh bằng Ngũ Kiếp làm tọa kỵ thì rất khó khăn, phỏng chừng Lĩnh Chủ bình thường không có năng lực đó. Lĩnh Chủ cường đại sẽ làm chuyện như vậy sao? Người ta không rảnh như thế.
Thành trì đằng trước không quá lớn nhưng có mấy trăm con mãnh thú bay bên trên, hình ảnh này thoạt trông phi thường kỳ dị, nếu như là thành trì trong Tam Trọng Thiên thì cảnh tượng như vậy đã sớm truyền khắp thiên hạ.
Lục Ly cũng cảm giác không thích hợp, những mãnh thú này thoạt trông hoàn toàn là tự do xoay quanh bên trên thành trì, không bị người điều khiển. Nếu không phải có người ở thì bên kia thoạt trông giống như khu vui chơi của mãnh thú. Dù bầy mãnh thú bị chăn nuôi cũng sẽ không tùy ý cho chúng bay tự do trên trời như vậy, lỡ bị thương người khác thì sao?
Vèo!
Phương xa có một con mãnh thú bay hướng bên này, Lục Ly và Lục Linh vội vàng lùi lại mấy nghìn trượng, trốn vào trong một mảnh rừng rậm. Lục Linh không dám thả ra thần niệm, Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng.
Bay tới là một con chim màu đen to lớn, hai cánh chim giương ra dài ít nhất hai trăm trượng, giống như một mảnh mây đen. Hàng trăm người ngồi khoanh chân trên lưng chim to, trên lưng có một màn sáng màu trắng.
Một luồng thần niệm thả xuống, quét qua người Lục Ly và Lục Linh rồi thôi, chim to xé gió lướt nhanh qua, biến mất ở phương xa. Lục Linh không dám vươn ra thần niệm, Lục Ly lại thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng rõ ràng, hắn tra xét rõ bộ dạng của từng người.
Sắc mặt của Lục Ly hơi khó coi, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên nghi ngờ, dường như có chút không nghĩ thông.
Lục Linh trông thấy sắc mặt của hắn thì nhíu mày hỏi:
- Sao vậy Lục Ly?
- Nơi này không phải Ma Uyên!
Lục Ly rất chắc chắn nói, theo sau bổ sung một câu:
- Nơi này cũng không phải Tam Trọng Thiên, chúng ta đi vào một đại thế giới chưa biết.
Trong mắt Lục Linh lộ ra một chút sợ hãi, hỏi thăm:
- Tại sao ngươi chắc chắn như vậy?
- Trên lưng con chim to vừa rồi có hàng trăm người, trong đó có một nửa là cường giả Ngũ Kiếp, còn một người ước chừng là Lĩnh Chủ cảnh. Ta không nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nhưng nếu không đoán sai thì là ngôn ngữ thông dụng thời thượng cổ.
- Ngôn ngữ thông dụng thời thượng cổ?
Lục Linh nhướng mày, Tam Trọng Thiên hiện tại đã không có người nói ngôn ngữ thượng cổ, mười Yêu Hồn tộc thượng cổ như bọn họ cũng lâu rồi không nói ngôn ngữ thượng cổ.