Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hơn một trăm người vừa lướt qua có một Lĩnh Chủ, chứng minh nơi này tuyệt đối không là một tiểu thế giới, nếu không thì không thể nào có nhiều cường giả như vậy. Hơn nữa vừa rồi còn có một luồng thần niệm tra xét bọn họ, nhưng người này hoàn toàn lờ đi Lục Ly và Lục Linh, càng chứng minh nơi này không phải tiểu thế giới, nếu không thì bọn họ đã sớm bị công kích.
Chẳng lẽ nơi này thật sự là đại thế giới kỳ dị khác sao? Tại sao bọn họ chưa từng nghe trừ Tam Trọng Thiên ra còn có đại thế giới như vậy? Thế giới này rốt cuộc lớn cỡ nào? To giống như Tam Trọng Thiên sao?
Ma Chủ nói đưa bọn họ đi Ma Uyên mà? Tại sao không đến Ma Uyên, ngược lại vào đại thế giới kỳ dị như vậy?
Bọn họ còn có thể trở về không?
Đây là vấn đề mà Lục Ly, Lục Linh lo lắng nhất, đặc biệt là Lục Ly, trong Nhị Trọng Thiên còn có gia đình lớn của hắn, nơi đó có gia tộc, người yêu, gốc rễ của hắn.
- Khoan vội sốt ruột!
Lục Linh trầm ngâm giây lát, tháo mạng che mặt xuống, nói:
- Lục Ly, trong Nghịch Long Cốc ta học một ít ngôn ngữ thượng cổ, ta đi trong thành tra xét một chuyến, ngươi ở đây chờ một lát?
- Không được!
Lục Ly phi thường quyết đoán từ chối nói:
- Ta đi với tỷ, ta sẽ không nói tiếng nào, để tỷ đi giao thiệp.
Nơi này lạ nước lạ cái, ai biết có nguy hiểm gì? Hơn nữa vừa rồi trong một trăm người có một cường giả cấp Lĩnh Chủ, trong thành sẽ có bao nhiêu Lĩnh Chủ? Lục Ly không dám mạo hiểm, cho dù chết thì ba người phải chết bên nhau.
Lục Linh thấy Lục Ly kiên trì, nàng cũng không tiện nói gì thêm cái gì, Lục Linh đang chuẩn bị bay xuống, Lục Ly chợt lên tiếng:
- Chúng ta đi dạo quanh thành xem coi có gặp người nào không? Nếu có thể tìm hiểu rõ tình huống ở ngoài thành thì càng an toàn hơn.
Vào thành có lẽ sẽ thành cá nằm trên thớt, Lục Ly không muốn mạo hiểm xâm nhập nơi nguy hiểm xa lạ. Hai người từ xa chạy nhanh quanh thành trì, tiếc rằng dạo quanh thành trì một vòng nhưng không gặp một người nào, dường như người đều ở trong thành trì, không ai đi ra.
- Chiếp!
Ở trên đường bọn họ ngược lại phát hiện trong thành trì ngẫu nhiên có mãnh thú bay ra, cũng có mãnh thú bay vào thành trì, những mãnh thú này vụt qua bầu trời, khí huyết như một ngọn núi lớn đè ép hai người không thở nổi.
Lại dạo quanh vài vòng, Lục Ly cùng Lục Linh vẻ mặt thất vọng ngừng lại, ngoài thành thật sự không có người. Hoặc là hai người rời khỏi tòa thành này đi phương xa nhìn xem, hoặc là chỉ có thể mạo hiểm vào thành.
- Ưu tiên an toàn, ta kiến nghị đi dạo phương xa, dù đi đường vòng cũng không sao, không thể nào chỉ có thành trì mà không có bộ lạc. Cho dù chỉ có thành trì, người trong thành không thể nào ru rú không ra.
Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui quyết định vẫn là không cần đi mạo hiểm, nơi này rất có thể không phải Tam Trọng Thiên, xác suất nguy hiểm của chỗ này tăng nhiều, đặc biệt là Lục Linh còn là mỹ nữ đứng đầu, nếu Tượng Linh Lung đi ra phỏng chừng phiền phức sẽ càng lớn, nên cẩn thận thì hơn.
- Cũng được!
Lục Linh nhẹ gật đầu, nơi này không phải Ma Uyên, tạm thời không có nguy hiểm, không cần gấp gáp, đi dạo bốn phía thử xem đã. Hai người một đường lao đi xa, không chọn đường, đi tới đâu hay tới đó.
Hai người đi một hồi thì vào một ngọn núi lớn, lại lần nữa gặp vô số mãnh thú, đều là tụ tập từng bầy, may mắn thực lực của mãnh thú không quá mạnh, xấp xỉ cảnh giới Tứ Kiếp. Lục Linh không ra tay, Lục Ly thả ra pháp tắc Thần Âm đánh xỉu tất cả mãnh thú.
Lại lần nữa chạy nhanh hơn một canh giờ, hai người đứng trên một ngọn núi cao, lại nhìn thấy một tòa thành trì, trên bầu trời vẫn đầy loài mãnh thú bay, chúng nó bay lượn giữa không trung.
- Kỳ lạ, đi tiếp!
Lục Ly không tin tà, vòng quanh thành trì hai vòng, mang theo Lục Linh lao đi xa, chạy nhanh ba canh giờ sau, hai người trông thấy tòa thành trì thứ ba, vẫn là cảnh tượng mấy trăm con mãnh thú bay trên trời.
Hai người cơ hồ có thể xác định, nơi này tuyệt đối không phải Tam Trọng Thiên, nếu không thì cảnh quan kỳ dị như vậy sớm nổi tiếng thiên hạ, không thể nào không có một chút tin tức.
Oong!
Vết thương của Tượng Linh Lung đã lành, Lục Linh thả nàng ra. Tượng Linh Lung trông thấy cảnh quan như vậy cũng giật nảy mình, nghe Lục Ly và Lục Linh giải thích thì càng ngạc nhiên nghi ngờ không thôi.
- Đi thôi, đi dạo thêm nữa!
Lục Ly vung tay lên, mang theo hai người tiếp tục vòng qua thành trì chạy ra xa. Vốn dựa theo giao hẹn, bọn họ nên quay về hội hợp với Đông Dã Ưng, cùng nhau thương nghị, nhưng Lục Ly căn bản không muốn đi cùng Đông Dã Ưng, Dương Cương, định trực tiếp mỗi người một ngả.
Vèo!
Chạy nhanh nửa canh giờ sau, phương xa bay tới một con mãnh thú to lớn, mãnh thú giống con chim đại bàng cánh vàng, toàn thân tỏa ánh sáng rực rỡ. Tốc độ của con mãnh thú này rất nhanh, vừa rồi còn cách vạn dặm, chớp mắt đã đến trước mặt.
Ba người Lục Ly lập tức nấp vào rừng rậm, tuy người ở bên trên chắc chắn sẽ vươn ra thần niệm, dù trốn hay không cũng chẳng khác gì. Nhưng trốn thì tỏ ra không muốn gây chú ý, biểu minh bọn họ chủ động nhượng bộ.
Trước kia Lục Ly cùng Lục Linh gặp mấy con mãnh thú bay cũng bị rất nhiều thần niệm tra xét, nhưng mãnh thú bay vụt qua, không để ý, không quan tâm bọn họ.
Bọn họ vốn cho rằng lần này cũng sẽ giống như vậy, nào ngờ một luồng thần niệm cường đại quét qua, theo sau mãnh thú ngừng lại.
“Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện!”
Trong lòng Lục Ly trầm xuống, có một loại dự cảm không may, thần niệm vừa rồi ít nhất là của cường giả cấp Lĩnh Chủ, rắc rối to rồi.
Ba người Lục Ly vươn thần niệm ra, phát hiện có mười mấy nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên mãnh thú, còn có một bà già. Thần niệm tra xét vừa rồi là của bà già này, đám nữ nhân trẻ tuổi mỗi người đều xinh đẹp, rất có khí chất, rõ ràng đều là con cháu của hào môn đại tông.
“Toàn là Ngũ Kiếp?”
Ba người Lục Ly tra xét xong quay sang ngó nhau, cường giả trong thế giới này này nhiều như rau cải trắng sao? Tùy tiện gặp phải một đám cường giả Ngũ Kiếp, tùy tiện gặp gỡ Lĩnh Chủ?