Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vèo!
Màn sáng bên trên lóe sáng rồi biến mất, tiếp đó bà già tóc bạc mang theo mười mấy nữ nhân bay xuống. Mười mấy nữ nhân tách ra, bao vây ba người Lục Ly lại, mười mấy người trong mắt đều mang theo địch ý khóa chặt Lục Ly.
- A?
Lục Ly có chút không hiểu ra sao, bà già này và nữ nhân tóc bạc làm gì thế? Hắn đâu có gì dính dáng với bọn họ, tại sao nhóm người này đều nhìn hắn bằng ánh mắt địch ý?
- &¥%&##...
Bà già mở miệng nói chuyện, tốc độ phát âm không nhanh, nhưng ba người Lục Ly nghe ù ù cạc cạc. Những ngôn ngữ này rất giống ngôn ngữ thượng cổ, lúc Lục Ly ở trong thế giới người rừng, Hàn Sơn Cư Sĩ từng phái người giỏi ngôn ngữ thượng cổ đi trao đổi, cho nên Lục Ly nghe hơi quen.
Lục Ly nhìn qua Lục Linh, bởi vì Lục Linh nói nàng biết một chút, cho nên hắn định hỏi nàng biết bà già nói gì không? Nhưng Lục Ly nhìn qua, thấy Lục Linh cũng nghệch mặt ra.
“Ta cũng không hiểu lắm.”
Lục Linh truyền âm qua:
“Bọn họ nói không giống ngôn ngữ thượng cổ, ngược lại có chút giống ngôn ngữ thời kỳ viễn cổ, ta... nghe không hiểu.”
Lục Ly nhìn qua Tượng Linh Lung, nàng khẽ lắc đầu biểu thị nghe không hiểu. Tượng Linh Lung có chút sợ hãi, thân thể dựa vào sát Lục Ly, nàng cứ có cảm giác nhóm người này không có ý tốt.
- &(×%#@¥%×...
Bà lại lần nữa mở miệng nói chuyện, âm điệu cứng rắn hơn, chỉ tay vào Lục Ly, lại mỉm cười với Lục Linh và Tượng Linh Lung, vẻ mặt hiền hòa vẫy tay.
“Bà điên này muốn làm cái gì?”
Lục Ly có chút buồn bực, tại sao bà già này hung dữ với hắn, nhưng hiền hòa với Lục Linh và Tượng Linh Lung? Chẳng lẽ vì hắn là nam nên bị đối xử kỳ thị?
Tượng Linh Lung cùng Lục Linh bởi vì nghe không hiểu, cho nên không thèm để ý bà ta. Bà già nói một lúc, thấy hai người không có phản ứng thì đột nhiên vươn tay kéo Lục Linh, Tượng Linh Lung qua.
- Ngươi làm cái gì?
Lục Ly như diều hâu che chở con, lập tức thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật, vươn tay đẩy bà già, định hất tay bà ta ra.
Bà già trong mắt lóe tia sáng, theo sau một tay run run thành chuỗi tàn ảnh, Lục Ly thấy hoa mắt, bàn tay kia đã vỗ vào ngực hắn.
Bùm!
Lục Ly cảm giác như bị ngọn núi đập vào, thoáng chốc bay ngược ra ngoài, liên tục đụng ngã cây to. Trong miệng hắn máu tươi tuôn ra, một chưởng này cực mạnh, chấn thương nội tạng của hắn.
- Lục Ly!
Lục Linh và Tượng Linh Lung khẩn trương, hai người lấy đế binh ra định liều mạng, nhưng trong tay bà già đột nhiên xuất hiện một tòa bảo tháp, sau đó vung tay lên, bảo tháp truyền ra lực hút mạnh, hai nàng không chống cự được nháy mắt bị hút vào bảo tháp.
- Tỷ, Linh Lung!
Lục Ly thấy cảnh này thì mắt đỏ hồng, như con dã thú nổi giận gầm rống xông lên. Vô số năm trước, ở Đấu Thiên Giới, trong thành Vũ Lăng, hắn trơ mắt nhìn Lục Linh bị mang đi.
Lần này, hắn tuyệt đối không cho phép lại chia xa Lục Linh, trừ phi hắn chết. Trong tay hắn xuất hiện nhuyễn kiếm, Hào Giác cũng hiện ra.
Lục Ly truyền âm cho Huyết Sát Hoàng:
“Sát Hoàng tiền bối, cầu xin người giúp đỡ ta!”
Huyết Sát Hoàng không có bất cứ đáp lại, Lục Ly định thổi Hào Giác thì bà già lắc người xông đến, theo sau một chưởng vỗ vào trán Lục Ly. Lục Ly cảm giác linh hồn chấn động mạnh, hắn đụng vào một ngọn núi lớn, trước mắt tối đen ngất xỉu.
Bà già bay lên, trong mắt sát khí tăng vọt, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm chém mạnh hướng Lục Ly bị chôn trong núi.
Lục Ly đã chết ngất nhưng bà già vẫn muốn ra tay, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn. Nhưng giây phút này, Hồn Châu treo bên hông Lục Ly sáng lên, một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo khuếch tán ra, bà già khựng lại, sau đó nhanh chóng lùi về.
Bà già vung tay lên, mang theo một đám người bay vọt lên, leo lên lưng chim đại bàng cánh vàng, màn sáng dâng lên, chim đại bàng cánh vàng vỗ hai cánh hóa thành một luồng sáng bay hướng phương xa, rất nhanh liền biến mất ở chân trời.
Bóng ma ngoài người Lục Ly biến mất, bốn phía tĩnh lặng lại, chỉ còn một mình Lục Ly chôn trong đống đá.
Thời gian trôi qua nhanh, ba canh giờ sau, Lục Ly chậm rãi tỉnh lại, hắn bản năng vươn ra thần niệm, thân thể của hắn rất nhanh lao ra khỏi đống đá, vọt lên trời cao, thần niệm gắng hết sức nhìn quét, tìm kiếm bốn phía.
Tra xét một lúc, Lục Ly gào thét:
- Tỷ, Linh Lung, hai người ở đâu?
Lục Ly còn vận dụng thần kỹ Long Ngâm, âm thanh truyền khắp phạm vi mấy nghìn dặm, tiếng vọng văng vẳng, nhưng không có bất cứ người nào đáp lại hắn.
“Đừng la nữa!”
Một truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly:
“Tỷ của ngươi và tiểu cô nương kia bị mang đi, đã đi rất xa, ngươi có la cũng vô ích.”
“Sát Hoàng tiền bối!”
Thần niệm của Lục Ly vươn vào Hồn Châu, hỏi:
“Tại sao người không giúp đỡ ta, người có biết tỷ quan trọng với ta như thế nào không? Nếu tỷ xảy ra chuyện gì thì ta... ta...”
“Ngươi cũng không sống phải không?”
Huyết Sát Hoàng lạnh lùng truyền âm:
“Nếu ngươi muốn chết, hiện tại có thể một chưởng đập chết chính mình. Nam nhi bảy thước, đội trời đạp đất, bộ dạng của ngươi như vậy mà nam nhi gì? Chẳng lẽ là thứ ẻo lả?”
Huyết Sát Hoàng nói không thèm nể tình, khiến Lục Ly hơi bình tĩnh một ít. Hắn hít một hơi thật sâu, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, hắn hỏi thăm:
“Sát Hoàng tiền bối, tỷ tỷ của ta và Linh Lung có thể gặp nguy hiểm không?”
“Tạm thời sẽ không!”
Huyết Sát Hoàng giải thích:
“Mười mấy người đó hẳn là người của Nữ Thánh Tông, lý do ta không giúp ngươi, là bởi vì tông phái này rất mạnh, nghe nói có ba cường giả cấp Đế. Nếu ta dám ra tay thì tàn hồn của ta cũng không tránh khỏi bị diệt, ngươi chết chắc.”
“Nữ Thánh Tông?”
Lục Ly hơi kinh ngạc, lập tức hỏi thăm:
“Sát Hoàng tiền bối biết chỗ đó là ở đâu không? Tiền bối hiểu rõ tình huống nơi này không?”
“Không tính là hiểu rõ, phía trước ta chưa từng đến đây.”
Huyết Sát Hoàng truyền âm:
“Nơi này ước chừng là Vô Tận Thần Khư, ta có một bạn già từng lỡ vào đây, về sau may mắn trốn về, có kể cho ta nghe về nơi này.”