Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ưm.”
Mặt trời sắp lặn, Lục Ly không dám chậm trễ thời gian, đào một cái hang trong một dãy núi, còn xuống sâu mấy nghìn dặm lòng đất. Sau đó Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi bố trí, các loại thần văn phòng ngự đều có.
“Ngươi khoan sốt ruột!”
Huyết Sát Hoàng thấy Lục Ly ngồi xếp bằng ở trong sơn động, sắc mặt vẫn rất khó xem thì truyền âm bảo:
“Các ngươi không bị truyền tống đi Ma Uyên, cũng không bị lực lượng không gian nghiền nát đã nên cảm tạ trời đất. Tuy bây giờ bị tách ra nhưng ít nhất còn sống, chỉ cần không chết thì còn hy vọng, đúng không nào?”
“Đúng rồi!”
Lục Ly mắt hơi sáng lên, ít nhất Lục Linh và Tượng Linh Lung đi Nữ Thánh Tông sẽ không có nguy hiểm tính mạng, chỉ cần mọi người đều sống thì còn có hy vọng gặp lại nhau, cũng có hy vọng quay về Tam Trọng Thiên. Bạn già của Huyết Sát Hoàng năm xưa có thể trở về, bọn họ tự nhiên cũng có hy vọng trở lại.
Đêm dần kéo đến, Huyết Linh Nhi đã bố trí hai thần văn, Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bên ngoài.
Chỉ cần bầu trời dâng lên mười hai huyết nguyệt thì nơi này đúng là Vô Tận Thần Khư, người bắt đi Lục Linh, Tượng Linh Lung rất có thể là người của Nữ Thánh Tông.
“Huyết nguyệt!”
Giây lát sau, Lục Ly cảm giác chân trời phía tây dâng lên một vầng mặt trăng to lớn màu đỏ máu, tim hắn rung lên. Chốc lát sau, huyết nguyệt thứ hai dâng lên, trong lòng hắn trở nên càng thêm kích động.
Nhưng không biết có phải do thần văn của Huyết Linh Nhi nổi lên tác dụng hay vì Lục Ly ở lòng đất, huyết nguyệt không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn chẳng những không có khát máu táo bạo, ngược lại trong lòng đặc biệt bình tĩnh.
Huyết nguyệt thứ ba, bốn, năm...
Đến huyết nguyệt thứ mười hai thì Lục Ly xác định nơi này là Vô Tận Thần Khư thật rồi, hơn nữa vào thời khắc này hắn rốt cuộc cảm giác có chút không thích hợp.
Máu toàn thân bắt đầu sôi trào, càng nóng máu hơn, trong đầu thỉnh thoảng nhớ lại hình ảnh Lục Linh, Tượng Linh Lung bị bắt đi, mắt Lục Ly dần đỏ, sát khí ngùn ngụt, dần có xu thế muốn phát điên nổi khùng.
Huyết Sát Hoàng không giúp Lục Ly, hắn muốn nhìn xem Lục Ly hay có nổi điên hay không, thật ra đây là rèn luyện cho hắn. Sát khí trên người Lục Ly càng lúc càng nặng, thân thể cũng bắt đầu rung động, nhưng vẫn luôn luôn áp chế chính mình.
“Thật lợi hại!”
Giây lát sau, Lục Ly hít một hơi thật sâu, khép mắt lại, trong đầu nghĩ lại mà sợ. Vừa rồi hắn suýt chút không kiềm được định lao ra, bên ngoài có rất nhiều mãnh thú cuồng bạo chạy nhanh, Lục Ly ước gì giết hết bầy mãnh thú này.
Giây phút này Lục Ly đã hiểu tại sao ngoài thành không có người, mọi người đều ở trong thành. Xem ra Vô Tận Thần Khư này rất kỳ dị, buổi tối không thể đi lung tung ở dã ngoại. Bầy mãnh thú ở bên ngoài rõ ràng khí thế tăng vọt, ước chừng sức chiến đấu cũng tăng lên.
Nếu chỉ là mãnh thú ở bên ngoài cũng không sao, một khi Lục Ly phát điên nổi khùng, khắp nơi chạy như điên thì dễ hấp dẫn mãnh thú cường đại đến. Cộng thêm Lục Ly mất đi lý trí thì sẽ giết chóc không biết mệt, cuối cùng tươi sống mệt chết, hoặc là bị mãnh thú xé xác chia nhau ăn.
Tâm tính của Lục Ly rất vững, năm xưa cùng Thiên Gia Tử ở trong băng động ma nhiều năm, tâm tính đã rèn luyện phi thường trầm ổn. Hắn áp chế chặt chẽ các loại cảm xúc trong lòng, khiến chính mình bất động như núi.
Thời gian dần trôi qua, huyết nguyệt không ngừng di động, sắp treo giữa trời.
Huyết Sát Hoàng truyền âm:
“Tiểu tử, bạn già của ta nói khi huyết nguyệt đến giữa trời thì ma lực sẽ đến trạng thái khủng bố nhất, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.”
“Ừm.”
Lục Ly cũng cảm giác được, mười hai huyết nguyệt giờ phút này phát ra ánh sáng càng lúc càng sáng, ma lực vô hình càng lúc càng mãnh liệt, máu bị kiềm nén xuống lại dâng lên, lệ khí giấu trong người càng lúc càng nồng đậm, mắt hắn đổi màu đỏ, có xu thế không khống chế được bản thân.
Lục Ly khép mắt lại, cưỡng ép chính mình đi vào trạng thái Mộng Huyễn Chi Cảnh, dựa vào ý thức tỉnh táo trong đầu và sức mạnh ý chí cường đại cắn răng cố chống đỡ.
“Khá lắm!”
Chờ giây lát, Huyết Sát Hoàng truyền âm nói:
“Tuy có thần văn do mị linh của ngươi bố trí giảm bớt chút sức ảnh hưởng, nhưng sức mạnh ý chí của tiểu tử nhà ngươi mạnh vượt mức. Giây phút huyết nguyệt khủng bố nhất đã qua, đoạn sau dễ hơn rồi.”
Lục Ly rõ ràng cảm giác máu trong người giảm chậm tốc độ dâng trào, hắn thở hắt ra một hơi dài. Vô Tận Thần Khư này rất kỳ dị, người ở đây lúc chưa xây thành trì, không bày thần văn giảm sức ảnh hưởng của huyết nguyệt thì làm thế nào vượt qua?
Đêm dài trôi qua nhanh, khi huyết nguyệt hoàn toàn lặn, Lục Ly mở mắt ra, Huyết Sát Hoàng truyền âm nói:
“Bây giờ điều mà tiểu tử nhà ngươi cần làm nhất là... học ngôn ngữ viễn cổ. Ta biết một chút, nghe hiểu từ ngữ đơn giản, ngươi tạm lẻn vào trong thành hiểu rõ một ít tình huống, muốn làm gì đi nữa thì ít nhất phải thăm dò rõ tình huống, đúng không?”
“Đúng!”
Huyết Sát Hoàng nói không sai, Lục Ly dần dần bình tĩnh lại. Huyết Sát Hoàng truyền cho hắn một ít tin tức, với ngộ tính của Lục Ly thì học tập rất nhanh, mỗi tội phát âm hơi khó, hắn ở trong hang ngầm bế quan học tập.
Một ngày qua nhanh, mười hai huyết nguyệt lại lên cao, tuy rằng Huyết Linh Nhi lại bố trí ba thần văn phòng ngự nhưng không giảm bớt ma lực của huyết nguyệt bao nhiêu. May mắn Lục Ly giày vò một đêm, miễn cưỡng có chút kinh nghiệm, khó khăn vượt qua đêm thứ hai. Huyết Sát Hoàng luôn ở gần bên, dù Lục Ly muốn xảy ra chuyện phỏng chừng cũng khó.
Lục Ly tham ngộ ba ngày, đã nắm giữ một ít ngôn ngữ viễn cổ, ước chừng nghe hiểu một số câu đơn giản, muốn nói câu đúng chuẩn thì hơi khó, hắn cần giao lưu nhiều, học tập nhiều mới hoàn toàn học được.
Ngày thứ tư Lục Ly đi ra sơn động, hắn lao hướng thành trì gần nhất, qua hai canh giờ đã đến một tòa thành trì, cổng thành có hộ vệ thủ vệ, Lục Ly cứng da đầu đi qua.
Một hộ vệ mắt lạnh nhìn quét Lục Ly, nói bốn chữ:
- Lệnh bài thân phận!
Lục Ly miễn cưỡng có thể nghe hiểu, trong lòng hắn căng thẳng, hắn làm gì có lệnh bài thân phận?