Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Óc Lục Ly lóe tia sáng, không phân bua giải thích mà là hoa tay múa chân ra dấu người câm, lúc thì chỉ vào đầu của mình, lúc thì chỉ vết máu trên người, lại chỉ hướng núi lớn phương xa, bộ dạng thoạt trông giống như một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.
Hộ vệ có chút không kiên nhẫn trầm giọng quát:
- Không có lệnh bài, vậy giao Thần Thạch, mười ức Thần Thạch, có Thần Thạch không? Nếu không có thì xéo đi!
Lục Ly nghe không hiểu lắm, Huyết Sát Hoàng chợt truyền âm nói:
“Hình như hắn... kêu ngươi đưa Thần Thạch.”
“Thần Thạch? Cái này dễ!”
Lục Ly mừng thầm, nhưng không lập tức lấy ra Thần Thạch, mà là tiếp tục trí huơ tay chân như trẻ thiểu năng, mãi đến khi mấy hộ vệ có chút không kiên nhẫn, hắn mới lấy một đống Thần Thạch ra khỏi nhẫn, có mấy chục ức, rơi đầy đất.
Lục Ly ném Thần Thạch ra xong khờ khạo đi vào trong, đám hộ vệ mắt sáng rực. Lục Ly không chỉ ném ra mười ức Thần Thạch, phần còn dư thuộc về bọn họ rồi.
Lục Ly dễ dàng trà trộn vào trong thành, hắn quẹo vào mấy con phố rồi đi vào một khách điếm, thuê một căn phòng, sau đó thay đổi cách ăn mặc, rời khỏi khách điếm.
Hắn lại đi khách điếm thứ hai, thuê một phòng, hắn không vội vàng ra ngoài, mà là ngồi xếp bằng trong khách điếm lắng nghe lời nói từ bốn phía. Hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, mọi thứ ở xung quanh tự động xuất hiện trong đầu của hắn, lời nói của mấy trăm người gần đó đều vang lên trong óc, hắn cảm giác như có mấy trăm con ruồi kêu vo ve.
Bởi vì có nhiều câu Lục Ly nghe không hiểu, hắn chỉ học được vài câu thoại hằng ngày, có nhiều chữ không hiểu. Lục Ly không nóng nảy, chuẩn bị ở lại đây nửa tháng, quan sát học tập chừng nửa tháng chắc đủ rồi.
Trong thành rất náo nhiệt, ngựa xe như nước, hơn nữa không chỉ có nhân tộc, còn có rất nhiều chủng tộc kỳ lạ. Trên trời cao vẫn có rất nhiều mãnh thú xoay quanh, nhưng người trong thành như không thấy, dường như đây là cảnh quan quen mắt rồi.
Cũng có người bay lên cao, cưỡi mãnh thú nghênh ngang mà đi, còn có mãnh thú bay tới bên trên thành trì, có người bay xuống. Trong thành không chỉ có tửu quán khách điếm, còn có rất nhiều thành bảo, cùng với một ít đại trang viên, cửa còn có hộ vệ. Tòa thành trì này xem như thành lớn, nhiều cường giả, Ngũ Kiếp đi đầy, ngẫu nhiên thấy vài cường giả cấp Lĩnh Chủ.
Ngồi cả ngày trong khách điếm, rất nhanh vào đêm, người trong thành không sợ chút nào, đường phố vẫn rất náo nhiệt. Khi huyết nguyệt dâng lên, bên trên thành trì đột nhiên xuất hiện màn sáng màu lam.
“Màn sáng thần văn này rất mạnh!”
Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện ở trong thành không bị huyết nguyệt ảnh hưởng, máu không sôi sục. Xem ra Vô Tận Thần Khư nhiều năm qua có nghiên cứu sâu về huyết nguyệt, nắm giữ phương pháp phòng hộ.
“Ưm, Vô Tận Thần Khư này trừ có nhiều cường giả hơn thì không khác biệt quá lớn với Tam Trọng Thiên.”
Lục Ly nhẹ gật đầu, thói quen sinh hoạt, cách ăn mặc, phương thức tu luyện ở đây đều như nhau, trừ khác ngôn ngữ ra, còn lại không khác biệt nhiều.
“Học ngôn ngữ nửa tháng, thăm dò tình huống của thế giới này rồi từ từ tính.”
Lục Ly quyết định chủ ý, đúng như Huyết Sát Hoàng đã nói, mặc kệ muốn làm cái gì ít nhất phải mò rõ tình huống đã.
Thời gian nửa tháng, Lục Ly ru rú trong khách điếm, luôn lẳng lặng ở yên bên trong. Nửa tháng này hắn không chỉ có thể nghe hiểu tất cả ngôn ngữ, còn có thể nói vài từ đơn giản, tuy không quá tiêu chuẩn nhưng đủ để giao lưu.
Lục Ly gọi tiểu nhị của khách điếm lên, ném hai nhẫn không gian ra, bên trong có một trăm vạn Thần Thạch và một nghìn vạn Thần Thạch.
Lục Ly ném nhẫn không gian chứa một trăm vạn Thần Thạch cho người này trước, sau đó cười tủm tỉm nói:
- Ta muốn hỏi chút chuyện, nếu ngươi có thể trả lời được thì nghìn vạn Thần Thạch trong này đều là của ngươi!
- Đại nhân cứ hỏi, tiểu biết gì đều nói!
Tiểu nhị chỉ có Tứ Kiếp sơ kỳ, tuy cảm ứng hơi thở từ Lục Ly cũng chỉ có Tứ Kiếp đỉnh phong, nhưng có sữa là nương, thái độ của tiểu nhị hết sức khách khí.
Lục Ly không hỏi thẳng mấy câu ngốc nghếch, ví dụ Vô Tận Thần Khư có bao nhiêu đại lục, mấy câu hỏi mang tính thường thức như vậy.
Hắn hỏi:
- Dạo này quanh đây có phát sinh việc lớn gì không?
- Việc lớn?
Tiểu nhị trầm ngâm giây lát nói:
- Gần đây Thiên Dương hoàng triều chúng ta khá yên ổn, việc lớn duy nhất dường như là một tháng trước, tam hoàng tử đột phá cảnh giới Lục Kiếp, hơn nữa đính hôn với lục công chúa của Phi Hồng hoàng triều.
“Thiên Dương hoàng triều? Phi Hồng hoàng triều?”
Lục Ly âm thầm nhớ kỹ hai hoàng triều này, ngẫm nghĩ nói:
- À, mua giúp ta một tấm bản đồ mới nhất, loại bản đồ tỉ mỉ nhất.
- Ta có bản đồ mới nhất, ta xin tặng cho đại nhân!
Tiểu nhị lấy ra một phần bản đồ cung kính đưa cho Lục Ly. Lục Ly cầm lấy nhìn thoáng qua rồi cất vào, ngoài mặt không lộ vẻ gì, trong lòng thầm giật mình.
Bởi vì hắn tùy tiện nhìn lướt qua, phát hiện trên bản đồ rậm rạp đều là hoàng triều, ít nhất có mấy vạn cái, toàn là các loại hoàng triều. Hơn nữa hoàng triều đều không lớn, xem bản đồ thì trừ mười mấy hoàng triều khá lớn ra, hoàng triều khác gần như bằng nhau.
“Rốt cuộc là những hoàng triều này rất nhỏ hay vì Vô Tận Thần Khư quá lớn?”
Đầu óc Lục Ly xoay chuyển, hắn trầm ngâm giây lát rồi ném hết những chuyện này qua một bên, quay sang trò chuyện với tiểu nhị. Lục Ly hỏi nhiều câu, lộn xộn đủ loại, nhưng hắn hỏi vấn đề rất thông minh, hỏi nhiều nhưng không hỏi thẳng chút chuyện, hắn thông qua giới thiệu của tiểu nhị hiểu rõ tình huống.
Bị hỏi một đống, tiểu nhị đều có chút mơ hồ, không biết Lục Ly cụ thể muốn hỏi cái gì? Lục Ly ngược lại tìm hiểu rõ ràng rất nhiều tình huống. Hắn đưa nhẫn không gian chỉ cho tiểu nhị, bảo lui xuống.
Theo sau Lục Ly rời khỏi khách điếm, ở trong thành đi dạo mấy vòng, hắn lại đi một khách điếm khác, đầu tiên là xem bản đồ nửa canh giờ, tiếp đó lại tìm được một tiểu nhị, tiếp tục hỏi thăm chuyện khác.
Lần này dễ đặt câu hỏi hơn, vì Lục Ly đã hiểu đôi chút về Vô Tận Thần Khư, như vậy khi hỏi thăm thì không sợ lộ ra hắn không phải người ở đây.