Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng trừ nơi này ra, gặp bất trắc ở chỗ khác thì Thiên Tâm Các sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Mấy hoàng triều gần Long Nham Sơn Mạch mấy năm nay luôn luôn hỗn chiến, bên kia đánh nhau tối trời tối đất, không cần biết ngươi là Thiên Tâm Các hay các nào đó. Hơn nữa đi đường vòng sẽ xa hơn, mất thêm ba tháng đến nửa năm, cường giả của Thiên Tâm Các không thích điều đó.
Đương nhiên, tuy Long Nham Sơn Mạch có nhiều mãnh thú cường đại, nhưng đa số mãnh thú bay chỉ cần chọn tuyến đường thì trên cơ bản đều sẽ an toàn, trừ phi gặp phải thú triều trăm năm khó gặp một lần thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Rất rõ ràng, mọi người khá may mắn, dọc đường đi đều rất bình tĩnh, một đêm đều không có gặp phải một con mãnh thú, chớ nói chi gặp thú triều. Bọn họ đã vượt qua hơn phân nửa Long Nham Sơn Mạch, cho bọn họ ba canh giờ liền có thể bay ra Long Nham Sơn Mạch.
Huyết nguyệt rơi xuống, bầu trời trở nên đen ngòm, bình minh sắp đến, bây giờ là giây phút tối nhất trước khi bình minh đến. Khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, trừ mãnh thú bay vỗ cánh phát ra âm thanh ra thì không còn tiếng động nào khác.
- Các vị, hình như chúng ta hơi xui!
Vào thời khắc này, Cô đại nhân đột nhiên cười gượng gạo thở dài:
- Trăm năm khó gặp thú triều có lẽ bị chúng ta gặp được.
- Cái gì?
Trong màn sáng xôn xao, vô số người đứng bật dậy, vẻ mặt hoảng loạn nhìn bốn phía, rất nhiều người vươn thần niệm xem xét bốn phía. Nhưng bốn phía không có bất cứ động tĩnh, đừng nói thú triều, không thấy một con mãnh thú nào.
- Thật ra lúc bay được nửa đường thì lão phu đã cảm giác không thích hợp.
Cô đại nhân đứng lên, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, giải thích:
- Dọc đường đi rất bình tĩnh, không gặp một con mãnh thú cường đại nào. Dù trên đường đi lão phu tra xét được một ít nhưng cảm giác chúng nó rất yên tĩnh. Chuyện gì khác thường chắc chắn có việc lạ, có lẽ chúng ta có rắc rối lớn.
- Nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, các ngươi nhất định phải ghi nhớ... tản ra chạy trốn, còn chúng ta vòng về hấp dẫn mãnh thú chú ý, các ngươi lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra Long Nham Sơn Mạch, chỉ cần chạy thoát thì các ngươi an toàn. Nếu chúng ta có thể sống, tự nhiên mang theo các ngươi tiếp tục bay đi, nếu chúng ta chết rồi, các ngươi hãy chờ bên ngoài sơn mạch, Thiên Tâm Các sẽ có người đến đón các ngươi tiếp tục tiến lên.
Ầm!
Vào thời khắc này, phương xa có một dãy núi đột nhiên nổ tung, tiếp đó một luồng sáng vàng sáng lên, bắn thẳng lên trời, tiếng rống kinh thiên động địa xé rách bầu trời.
- A?
Lục Ly bị giật mình tỉnh lại, hắn bản năng quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng khiến trong lòng hắn run lên. Một con vượn và khỉ màu hoàng kim to lớn vọt lên cao, hai tay đấm ngực, ngửa mặt lên trời gầm rống. Răng nanh cũng là màu vàng, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, hơi thở nặng nề đến nghẹt thở ập đến, thô bạo mà lại hung ác bạo ngược, khiến Lục Ly cùng những người khác đều cảm giác linh hồn run rẩy.
Ầm!
Bên trái lại có một ngọn núi nổ tung, một con rết màu bạc trắng vạn chân vọt ra, trong miệng rộng phun ra làn khói màu đen che lấp nửa bầu trời.
Bùm!
Ngọn núi lớn ở phía sau cũng nổ tung, một con quái thú hình người toàn thân đều là lông đỏ, chỉ có một con mắt dựng đứng ngửa mặt lên trời gầm lên, tiếng gầm chấn đám người Lục Ly màng tai chảy máu.
- Trốn mau!
Cô đại nhân rống to một tiếng, trên người phát ra hơi thở cường đại, chiến đao trong tay dâng lên ánh sáng kinh thiên và hơi thở khủng bố, hắn hú dài một tiếng, chủ động mang theo ba người lao ra sau.
Oong!
Một cường giả Ngũ Kiếp thu mãnh thú bay vào không gian giới chỉ, theo sau vung tay lên nói:
- Thú triều đến, mọi người bay sát mặt đất, mỗi người lo chạy trốn, chỉ cần chạy ra Long Nham Sơn Mạch thì có thể sống tiếp.
Vèo!
Mười cường giả Ngũ Kiếp dẫn đầu lao xuống, rất nhiều người tỉnh ngộ lại, cũng lần lượt lao xuống. Lục Ly không hiểu tình huống ra sao, ngơ ngác ngây người tại chỗ.
Huyết Sát Hoàng truyền âm:
“Tiểu tử ngốc, còn ngẩn ra làm cái gì, đi theo bọn họ chạy trốn đi! Hơi thở của ngươi rất yếu, lẫn vào đám đông thì dễ trốn nhất.”
Lục Ly vội vàng thả ra Thiên Giáp thuật, cấp tốc lao xuống dưới. Một nghìn người chia ra mười mấy tiểu đội, bọn họ biết rõ nếu tất cả tụ tập lại với nhau thì đừng hòng có ai sống nổi.
Lục Ly chọn đi theo một đội ở giữa, trong đội có một cường giả cấp Lĩnh Chủ, phút then chốt có thể chặn đứng mãnh thú, ít nhất có thể giành cơ hội chạy trốn cho bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm!
Vô số núi lớn bốn phía nổ tung, từng con mãnh thú cường đại vọt ra, trong phút chốc vô cùng thành khu vui chơi của mãnh thú. Hơn một nghìn người nhóm Lục Ly cảm giác bị đại quân mãnh thú nhấn chìm.
Hơi thở của ba người Cô đại nhân quá mạnh, hấp dẫn vô số mãnh thú tụ tập tới chỗ bọn họ, mãnh thú ở đây cơ hồ không có linh trí, nhưng đại khái biết hơi thở của võ giả mạnh hay yếu. Giống như cường giả nhân tộc đối diện một đám mãnh thú, chắc chắn sẽ đuổi theo giết mãnh thú cường đại, bọn họ khinh thường giết mãnh thú cấp thấp.
Mãnh thú cũng giống vậy, chúng nó khinh thường giết võ giả loài người cấp thấp, nhiều mãnh thú cường đại như ong vỡ tổ lao tới chỗ ba người Cô đại nhân. Đa số mãnh thú cường đại đều xông qua, chỉ có một ít mãnh thú cấp thấp là chuyển hướng bên này.
Đám người Lục Ly nhờ thế mà chịu áp lực nhỏ rất nhiều, nếu không thì bị mãnh thú cường đại xung quanh công kích, bọn họ không cần trốn, trực tiếp chờ chết cho rồi.
Mọi người điên cuồng lao về phía tây, tốc độ đều đạt đến cực độ, không giữ lại thực lực, bay với tốc độ nhanh nhất, mấy con mãnh thú cấp thấp gần đó vọt tới bị mọi người hợp sức đánh chết.
Lục Ly đi theo đội ngũ này có thực lực rất mạnh, có một Lĩnh Chủ, mười mấy Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn lại đều là võ giả Ngũ Kiếp, chỉ có Lục Ly là Tứ Kiếp đỉnh phong.
Một con cự thú từ sơn mạch bên trái gầm rống xông đến:
- Grào grào!
Cự thú người đầy vảy giáp màu xanh, có bốn cánh tay siêu dài, trên cánh tay có gai nhọn, thoạt trông giống như là bốn cây lang nha bổng to lớn.